“Đã lâu không gặp, thính lực của nhị sư thúc vẫn tốt như vậy.” Du Tử Tức dịch dung dẫn đầu bước ra cười nói.
A Mộc trưởng lão lại nhìn đến Hồng Đậu, A Miên, sau đó liền nhíu mày, về phần Phượng Khuynh Liên… ông ta chưa từng gặp nàng ta, bởi vậy cũng liền xem nhẹ, “A Miên, chúng ta vẫn luôn truy bắt ngươi, không nghĩ tới chính ngươi lại tự đưa tới cửa.”
“Nhị sư thúc.” A Miên thản nhiên mỉm cười, “Nếu ta không tới, thì sao có thể điều tra rõ ràng rốt cuộc ai muốn hãm hại ta đây?”
“Đã tới nước này, ngươi còn muốn giảo biện!” A Mộc trưởng lão giận không thể át, “Nói vậy ngươi cũng đã gặp Thánh Nữ, Thánh Nữ sẽ không nói dối, cũng sẽ không bị thuật dịch dung mê hoặc, hơn nữa sư huynh còn chết dưới cổ độc của ngươi, ngươi còn có gì để nói?”
“Này, ta nói nhé lão gia gia, ông nói chuyện cũng đừng lớn lối chèn ép người ta như vậy được không hả?” Hồng Đậu chắp tay lên eo nói: “Ông nói A Miên giết sư phụ hắn, vậy ông nói thử xem nào, vì sao hắn lại muốn giết sư phụ hắn đây? Giết sư phụ hắn thì hắn có lợi gì? Giết người thì cũng phải có động cơ chứ.”
A Mộc trưởng lão đã khôi phục bình tĩnh, “Mấy vấn đề này, chờ khi tới Tài Quyết Hội, tất nhiên đều có thể hỏi ra được.”
“Chờ khi tới Tài Quyết Hội…” Du Tử Tức lạnh lẽo hỏi: “Vậy A Miên còn có cơ hội đi ra khỏi đó à? Tài Quyết Hội, chẳng phải là nơi do nhị sư thúc chưởng quản sao?”
Chỉ cần mấy vị trưởng lão liên hợp thông qua phán quyết A Miên có tội, vậy A Miên sẽ chính là một tội nhân của Miêu Cương, bất luận hắn nói gì cũng vô dụng, quyết định của Hội Trưởng Lão chính là đại biểu cho chân lý.
A Mộc trưởng lão nhăn mày, “A Miên, ngươi không định phối hợp với việc điều tra của Miêu Cương?”
“Nhị sư thúc.” A Miên hơi mỉm cười, “So với điều tra ta, ta càng muốn biết rõ ràng, trong chuyện sư phụ bị hại này, ông sắm vai nhân vật gì đấy?”
Giọng A Mộc đè nén tức giận, “Lời này của ngơi có ý gì? Ngươi đang hoài nghi ta hại Đại sư huynh?”
“Chuyện này cũng không phải không có khả năng.” A Miên nói: “Nhị sư thúc hiện tại chẳng phải đã thành người chưởng sự Miêu Cương sao?”
A Mộc giận dữ, “Hiện tại ta trở thành người chưởng sự Miêu Cương, đó cũng là vì sư huynh bị hại, ta xưa nay kính nể cách làm người của sư huynh, lại ở cạnh huynh ấy nhiều năm, nếu ta muốn hại huynh ấy thì đã sớm động thủ, cần gì phải chờ tới bây giờ?”
Du Tử Tức nói nhẹ như không: “Cho dù nhị sư thúc nói vậy, thế nhưng, nhị sư thúc cũng không cách nào phủ nhận được, bởi vì sư phụ chúng ta bị hại mà ông đã có được lợi ích lớn nhất.”
“Hoang đường đến cực điểm!” A Mộc trưởng lão vung tay áo, đã không còn kiên nhẫn tiếp tục giằng có với những người này, ông ta nói: “A Miên, nếu ngươi không muốn ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, vậy đừng trách ta không khách khí!”
Dứt lời, ông ta liền muốn thổi cốt sáo trong tay.
Hồng Đậu lập tức cảnh giác, định động thủ theo kế hoạch đã bàn, nhưng A Miên lại cầm tay nàng, nàng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
A Miên cười cười, nói: “Nếu Nhị sư thúc không sợ Thánh Nữ xảy ra chuyện, thì cứ gọi người tới bắt chúng ta.”
A Mộc trưởng lão khựng lại, “Ngươi nói gì?”
“Nếu A Mộc trưởng lão đã biết ta từng gặp Thánh Nữ, mà hiện giờ ta lại dám xuất hiện trước mặt ông, thì nên biết, ta sẽ không thể nào không có chuẩn bị.” A Miên cười, “Trong người Thánh Nữ đã có cổ trùng của ta.”
Bình luận