A Miên lại bồi thêm một câu, “Nhị sư thúc, ông hẳn rất rõ ràng, cổ thuật của ta được chân truyền từ sư phụ, chỉ cần ta muốn, vậy trên đời này, bất luận kẻ nào cũng không thể phát giác ta hạ cổ vào người bọn họ.”
Lời A Miên nói, không có chút khuếch đại nào.
Sắc mặt A Mộc đã khó coi đến cực điểm.
Mà Hồng Đậu lại bất mãn lôi kéo tay A Miên, nàng thấp giọng nói: “Rõ ràng chàng đã để lại hậu chiêu, vì sao tối hôm trước khi ta nói ra kế hoạch, chàng còn vui vẻ đồng ý như vậy?”
“Ta đồng ý với kế hoạch của Hồng Đậu, cũng không có gì không tốt.” Khóe mắt A Miên khẽ cong, “Nếu Hồng Đậu muốn nói, vậy ta liền vui vẻ nghe, chẳng qua là hiện tại có thể giúp Hồng Đậu không cần động thủ, bớt chút khí lực mà thôi. Hồng Đậu giữ sức để cùng ta làm một số chuyện có ý nghĩa, không phải càng tốt hơn sao?”
Hồng Đậu đỏ mặt, thuần thục nhéo eo hắn, còn có nhiều người như vậy ở đây đó! Thế mà hắn lại nói chuyện đen tối với nàng!
Vẫn may bên kia còn một A Mộc trưởng lão đang phẫn nộ, ông ta vừa mở miệng, liền thu hút sự chú ý của mọi người qua đó, “A Miên! Mau giao thuốc giải ra đây!”
“Nhị sư thúc có thể yên tâm, chỉ cần ông không làm chuyện dư thừa, vậy cổ trùng trong cơ thể Thánh Nữ cũng sẽ không làm chuyện dư thừa.” A Miên nói hết sức hữu hảo vô hại, nhưng đây lại chính là trắng trợn uy hiếp.
Miêu Cương muốn bồi dưỡng ra một Thánh Nữ cũng không dễ dàng, nếu không năm đó khi Tử Cơ bỏ trốn cùng Giáo chủ Ma giáo của Trung Nguyên kia, Miêu Cương cũng không cần mất công bắt Tử Cơ về, đợi đến khi bà ta bồi dưỡng ra được một Thánh Nữ mới, bọn họ mới bằng lòng thả người.
Thánh Nữ có thiên phú đặc thù, một là có thể nhận biết sự giả dối, một là có thể giao tiếp với sinh linh trên thế gian, cho nên không phải ai cũng có thể làm Thánh Nữ được, mà thiên phú này của Thánh Nữ, lại phải cần Thánh Nữ tiền nhiệm giúp khai mở, nói cách khác, nếu Tang Tang xảy ra chuyện, vậy Thánh Nữ của bọn họ Miêu Cương liền coi như tuyệt tích.
A Mộc trưởng lão có thể không khẩn trương sao?
A Miên lại lễ độ nói: “Nhị sư thúc, ta có mấy vấn đề, hy vọng ông có thể giải đáp cho ta.”
“Ngươi muốn hỏi gì… Nói đi.” A Mộc trưởng lão cắn răng nói.
“Nhị sư thúc nói sư phụ ta bị hại bỏ mình, rồi lại nói thánh vật của tộc ta bị trộm, đó là chuyện thế nào?”
A Mộc vốn muốn châm chọc một câu cái tên đầu sỏ gây tội như ngươi giả đò vô tội ở đây làm gì chứ, nhưng nghĩ đến an nguy của Tang Tang còn đang bị A Miên nắm trong tay, ông ta liền thành thành thật thật nói: “Cùng ngày sư huynh bị hại, chúng ta phát hiện ở ngay trong phòng sư huynh, khóa mật thất đã bị người ta động đến. Trong mật thất đó chính là thánh vật của Miêu Cương ta, Trường Sinh Quyển.”
Du Tử Tức lại trực tiếp phản bác, “Chuyện này không có khả năng, chúng ta đều biết, gian mật thất kia của sư phụ cần hai nửa chìa khóa mới có nửa mở ra được, một nửa ở chỗ sư phụ, một nửa khác ở chỗ A Miên, nếu không có hai chiếc chìa khóa này, thì căn bản không mở được mật thất.”
Mà nguyên nhân không cho Du Tử Tức giữ chìa khóa, là vì Du Tử Tức là Giáo chủ Thánh giáo, bắt đầu từ lúc hắn đi Trung Nguyên, Nguyên Nhất trưởng lão đã nói, duyên phận sư đồ của bọn họ rốt cuộc kết thúc.
“Điều này chúng ta đương nhiên cũng biết.” Đôi mắt A Mộc trưởng lão không hề vẩn đục, còn cực kỳ sáng rõ, ông ta nói: “Sư huynh vì an toàn của thánh vật, liền chia chìa khóa thành hai phần, A Miên là đệ tử huynh ấy tín nhiệm nhất, huynh ấy liền giao một nửa chìa khóa cho A Miên, A Miên giết sư huynh, cho nên hắn mới có hai nửa chìa khóa, lúc này mới có thể mở được mật thất!”
Bình luận