A Miên lại hôn nhẹ lên môi nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta không phải Du Tử Tức, Hồng Đậu cũng không phải Phượng Khuynh Liên, chúng ta không giống bọn họ. Ta sẽ nắm chặt Hồng Đậu trong lòng bàn tay, để nàng không đi đâu được cả.”
Lời nói bá đạo ngoài ý muốn, còn khiến người ta rung động kỳ lạ.
Hồng Đậu còn chưa kịp hỏi lại gì, nàng đã cảm giác được bàn tay A Miên luồn vào y phục nàng, di chuyển trên làn da nàng, mặt nàng tối sầm, “A Miên!”
Nàng đã như vậy, hắn còn có hứng thú lăn giường!
A Miên khẽ nhéo một chút trên “bánh bao nhỏ”, cười nhẹ nói: “Hồng Đậu không phải rất sợ hãi vì không nhìn thấy sao? Toát một chút mồ hôi, có thể càng nhanh chóng loại bỏ dược tính của khói. Rất nhanh, nàng liền có thể nhìn thấy được.”
“Thật, thật sao?” Nàng nửa tin nửa ngờ, ngay cả tay hắn đang đặt trong y phục nàng cũng quên luôn.
A Miên nói: “Dĩ nhiên là thật, chờ đến lúc nàng có thể thấy ta, sẽ không phải hỏi lại chút vấn đề nhàm chán như vậy nữa.”
Ừm, ở trong mắt hắn, đó quả thật là vấn đề nhàm chán mà.
Hồng Đậu chỉ cảm trên người chợt lạnh, y phục trên người nàng đã bị cởi bỏ, chiếc yếm đỏ bị tháo dây ném sang một bên, A Miên có thể có thể trực tiếp vùi đầu ngậm xuống.
Hồng Đậu nhận lấy kích thích khẽ rên lên một tiếng. Tiếp theo, khi hắn phát hiện đã “mở màn” xong, liền chôn lửa nóng vào thân thể nàng.
Bởi vì không nhìn thấy, cho nên trong tối tăm, cảm giác trên thân thể liền bị phóng đại thêm vài lần, Hồng Đậu cắn chặt môi, ngoài ý muốn cảm thấy hiện tại, so với những lần thân mật trước kia còn khiến người ta cảm thấy vui sướng hơn, đến mức muốn điên cuồng.
Vài giọt mồ hôi nhỏ xuống trước ngực nàng, là A Miên.
Hắn đang cực lực khắc chế bản thân không càn rỡ quá mức, để tránh làm nàng bị thương. Nói thực ra, Hồng Đậu càng ỷ lại hắn, sẽ càng khiến hắn có một loại cảm giác thích ngược khó nhịn, muốn hôn nàng, muốn cắn nàng, muốn nuốt nàng vào trong bụng, bọn họ từ đây máu thịt giao hòa bên nhau, sẽ không thể nào tách ra nữa.
“So với trước kia… Hôm nay Hồng Đậu cắn ta đặc biệt mạnh…” Đặt hai đùi nàng lên đầu vai mình, hắn tiến vào càng sâu, lại cúi xuống hôn, khẽ cắn xương quai xanh nàng, “Là vì quá mức thoải mái sao?”
“Không phải…” Nàng cắn môi, đỏ mặt phủ nhận.
Nhưng cảm giác vẫn không lừa được người, A Miên có thể cảm nhận được rõ ràng Tử cổ truyền toàn bộ vui thích của nàng tới thân thể hắn, loại cảm giác này đủ để khiến hắn điên cuồng, cũng làm tự chủ của hắn trong nháy mắt biến thành hư vô.
“Hồng Đậu…” A Miên ôm nàng ngồi dậy, động tác thay đổi, làm cảm giác của cả hai sâu thêm một phần. Hắn cắn lên cổ nàng, “Chúng ta hôm nay… lại chơi kịch liệt một chút, được chứ?”
Đầu óc Hồng Đậu đã ở trong trạng thái mơ hồ, A Miên hỏi gì, nàng căn bản là không nghe rõ, chỉ vô lực dựa vào đầu vai hắn, “Ừm” một tiếng có lệ.
A Miên cười khẽ một tiếng, vuốt gáy nàng, ôn nhu nói một tiếng: “Cô bé ngoan…”
Ngược lại với lời nói ôn nhu này của hắn, là động tác kịch liệt hung mãnh kéo đến dồn dập.
Hồng Đậu theo bản năng khẽ kêu một tiếng, tiếp theo hai tay ôm vòng lên cổ hắn, vô thức dùng móng tay quẹt ra từng dấu vết trên lưng A Miên.
Đối với Hồng Đậu mà nói, mưa rền gió dữ vào giờ phút này ập lại, còn phải rất lâu sau mới có thể dừng.
Bình luận