Chỉ thấy trên bàn trước mặt A Miên có không ít xương cá, hiện tại hắn đang nhặt xương miếng cá trong bát, chờ đến khi nhặt xong rồi, hắn lại gắp miếng cá này bỏ vào trong bát Hồng Đậu, thấy Hồng Đậu đang ngây ngốc nhìn chằm chằm mình, khóe môi hắn nở một nụ cười tươi đẹp, “Không thích ăn sao?”
“Thích…” Hồng Đậu vội cúi đầu tiếp tục nhìn bát, gắp miếng cá lên đưa vào trong miệng, trong lòng đặc biệt ngọt ngào.
Nàng kỳ thật không thích ăn cá lắm, bởi vì nàng luôn cảm thấy cá có mùi tanh, chỉ là món cá hầm cải chua của tửu lầu này không biết dùng loại nước chấm gì mà nàng lại cảm thấy cực kỳ mỹ vị.
Dĩ nhiên, nàng tuy ăn nhiều như vậy, nhưng lại hoàn toàn chưa từng phải tự nhặt xương cá.
Bên kia Tang Tang thấy vậy, đầu tiên nàng ấy mê mang chớp chớp mắt, đoán rằng nhặt xương cá cho người ta là một chuyện khiến người ta vui vẻ, Tang Tang học theo, cũng gắp một miếng thịt cá, ngồi đó tỉ mỉ nhặt xương ra.
Hồng Đậu không khỏi lén liếc mắt nhìn, nàng thầm nghĩ, tuy nói Tang Tang tuổi còn nhỏ, chẳng qua thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư phát triển lên, loại tình yêu này cũng rất tốt đẹp nha!
Hồng Đậu cứ như vậy nhìn Tang Tang nhặt xương cá, chờ mong tiếp theo Mông Nhi sẽ có loại biểu cảm gì. Nhưng chuyện Hồng Đậu chờ mong lại không hề xảy ra, bởi vì sau khi Tang Tang chọn xương cá xong, nàng ấy liền gắp miếng thịt cá đút cho tiểu hắc xà…
Hồng Đậu không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Mông Nhi lại thêm đồng cảm.
Mông Nhi vẫn đang ăn cơm, tiếp nhận ánh mắt đồng tình của Hồng Đậu liền cảm thấy không thể hiểu nổi.
Lúc này, một con cú mèo bay vào từ bên ngoài, đậu trên cửa sổ. Cú mèo kêu vài tiếng, lại đập đập cánh.
“Đây là cú mèo sư phụ nuôi.” Mông Nhi buông đũa xuống, liếc mắt một cái liền nhận ra con cú mèo này.
Tang Tang bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “A Mộc trưởng lão muốn con chim này truyền tin, hiện tại A Mộc trưởng lão đã ở dưới tửu lầu, mời A Miên công tử cùng Mông Nhi ca ca xuống đó, có việc cần bàn.”
Thần sắc Mông Nhi nhất thời phức tạp, A Mộc trưởng lão nếu đã phái cú mèo tới truyền tin, vậy khẳng định là biết nơi này còn có một vị Thánh Nữ biết giao tiếp với động vật, nói cách khác, chuyện Mông Nhi lén dẫn Thánh Nữ ra ngoài chơi, A Mộc trưởng lão đã biết.
Mông Nhi không biết làm thế nào nhìn về phía A Miên.
A Miên cười, “Miêu Cương là địa bàn của nhị sư thúc, hiện giờ ngươi và ta cũng không dịch dung, nhị sư thúc sao có thể không biết hành tung của chúng ta được?”
“A Miên sư huynh…”
“Nếu có việc cần bàn, vậy chúng ta liền đi xuống dưới lầu nhìn xem.” A Miên đứng dậy, lại vỗ vỗ đỉnh đầu Hồng Đậu nói: “Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, ta sẽ rất nhanh trở lại.”
Hồng Đậu gật gật đầu.
A Miên cùng Mông Nhi liền rời khỏi phòng.
Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại hai người Hồng Đậu cùng Tang Tang.
Mông Nhi mình quen biết đã đi rồi, Tang Tang lại có chút sợ hãi, đặc biệt là ánh mắt bà dì quái dị kia của Hồng Đậu … Thật sự quá khủng bố!
Hồng Đậu cũng ý thức được ánh mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp của mình quá mức đói khát, nàng xấu hổ ho khan một tiếng, đẩy bát canh đến trước mặt Tang Tang, “Bát canh này rất ngon miệng, ngươi có muốn uống một chút không?”
Tang Tang lắc đầu, không nói lời nào.
“Vậy… Nếu không ngươi ăn thịt viên này đi,” Hồng Đậu nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, “Ta cảm thấy thịt viên này cũng rất ngon.”
Bình luận