Nàng hiện tại còn chưa định nói cho A Miên, rằng nàng đến từ thời không khác, nàng quyết định chờ đến khi gom đủ bốn tờ Mao gia gia, rồi sẽ tự mình nói cho A Miên.
A Miên thấy Hồng Đậu không muốn nhiều lời, hắn cũng liền tri kỷ mà không hỏi thêm, chỉ là trong trong đôi mắt cười vẫn như suy tư điều gì đó.
Hồng Đậu tò mò hỏi: “Vậy A Mộc trưởng lão vừa gọi chàng và Mông Nhi đi, là muốn thương lượng chuyện gì thế?”
“Là chuyện về Du Tử Tức.” A Miên trầm giọng nói: “Hiện giờ tội danh của ta đã rửa sạch, nhưng Du Tử Tức giết sư phụ cũng là sự thật, không thể để hung phạm ung dung ngoài vòng pháp luật như thế. Trong tương lai, không chỉ A Mộc trưởng lão, ta cũng sẽ nhằm vào Du Tử Tức, đến tận khi… báo được thù cho sư phụ. Hồng Đậu không thích ta giết người, nhưng ta lại không thể không làm chuyện Hồng Đậu ghét.”
Hồng Đậu ủ rũ dựa vào ngực A Miên. Trên lý trí, nàng có thể hiểu được suy nghĩ của A Miên, đối với người cổ đại mà nói, nếu sư phụ đã có một chữ “phụ” trong đó, vậy có thể nói địa vị của sư phụ và phụ thân cao như nhau. A Miên muốn tìm Du Tử Tức báo thù, đây là lẽ thường tình.
Nhưng Hồng Đậu đã định trước sẽ không thể giúp A Miên giết Du Tử Tức. Du Tử Tức vừa chết, thế giới này liền sụp đổ, huống chi, Du Tử Tức vốn đã có hào quang nam chính, sao có thể để A Miên muốn giết là giết được?
Vì thế, nàng cũng chỉ có thể nói: “Có lẽ ta không thể giúp gì, chẳng qua ta sẽ bảo vệ chàng thật tốt.”
“Hồng Đậu có thể nói vậy… Ta đã rất vui.” A Miên ôm nàng cười, kế tiếp hai người đều an tĩnh không tiếng động.
Thân phận hung thủ giết người của A Miên được tẩy sạch, chuyện ở Miêu Cương cũng coi như kết thúc. Việc Du Tử Tức giết thầy bị đưa ra ánh sáng, hắn cũng không có thể nào tiếp tục ở Miêu Cương, cho nên, muốn tìm Du Tử Tức, liền muốn phải ra khỏi Miêu Cương để tìm kiếm.
Mà lúc này rời khỏi Miêu Cương, bọn họ còn phải dẫn theo Mông Nhi.
Miêu Cương nhận được thư Đường Môn gửi đến, lão môn chủ Đường Môn qua đời, các đạo nhân mã đều phải đến phúng viếng, có ý là, Đường Môn xưa nay đều là một thế gia đại tộc buôn bán ám khí, cũng bởi vậy, ở cả hai đạo hắc bạch, Đường Môn đều xem như có danh vọng rất lớn, nói cách khác, chính là lần này đi phúng viếng, sẽ có người bạch đạo người, cũng sẽ có người hắc đạo.
Mà Đường Môn ở Thục Trung lại rất gần với Miêu Cương, cũng bởi vậy, Miêu Cương và Đường Môn vẫn liên hệ với nhau nhiều nhất. Theo lý mà nói, lão môn chủ Đường Môn qua đời, A Mộc trưởng lão hẳn nên tự mình đi phúng viếng, nhưng ông ta đang bị trọng thương, lại có sự vụ chồng chất như núi cần phải giải quyết, nên chỉ có thể để Mông Nhi thay mặt đi phúng viếng thôi.
Mục đích của A Miên vốn dĩ không ở Đường Môn, chẳng qua nếu A Mộc trưởng lão đã nhờ, hắn liền quyết định cùng Mông Nhi đến Đường Môn một chuyến.
Ngồi trong xe ngựa, Hồng Đậu một tay vuốt cằm, nhìn Mông Nhi ngồi đối diện nói: “A Mộc trưởng lão vậy mà lại để ngươi một mình đến Đường Môn, chẳng lẽ ông ta không sợ ngươi người nhỏ lá gan cũng nhỏ sao?”
“Cho nên, sư phụ mới nhờ A Miên sư huynh đi cùng ta.” Mông Nhi cũng có chút ngượng ngùng.
Hồng Đậu lại gật gật đầu, nói: “Nếu đã để ngươi một mình rời khỏi Miêu Cương, xem ra A Mộc trưởng lão đang có ý muốn ngươi xông xáo giang hồ, trở nên độc lập một chút.”
“Sư phụ cũng nói… để ta nhân cơ hội này trau dồi một chút kiến thức.” Mông Nhi không quen ở cùng một chỗ với nữ tử, hắn không được tự nhiên mà nói: “Hay là cứ để ta ra ngoài đánh xe đi, còn A Miên sư huynh vào ngồi cùng sư tẩu.”
Bình luận