Tay Thẩm Lạc Ngôn nắm chặt chuôi kiếm, lại hơi phát run, đôi mắt sáng của hắn nhìn chằm chằm A Miên, “Ngươi là nam nhân?”
“Ta quả thực là nam nhân.” A Miên tâm tình tốt trả lời Thẩm Lạc Ngôn, lại cười bồi thêm một câu: “Ta cũng là phụ thân của con Hồng Đậu.”
Thẩm Lạc Ngôn lại im lặng dừng tầm mắt trên người Hồng Đậu.
Hồng Đậu vội xua xua tay, “Ta còn chưa mang thai đâu!”
“Sớm hay muộn cũng sẽ có.” A Miên xoa đỉnh đầu Hồng Đậu, cười tủm tỉm nói: “Chờ con của chúng ta sinh ra, nhận Thẩm Trang chủ làm cữu cữu (cậu) cũng được.”
A Miên quả là mỗi giờ mỗi khắc đều tích cực biểu lộ tâm tình vui sướng của bản thân.
Mà Hồng Đậu lại thấy đặc biệt xấu hổ, khoe ân ái trước mặt chồng cũ gì đó, trong rất nhiều thời điểm thoạt nhìn có thể khiến người ta vui vẻ cực kỳ, nhưng hiện tại khoe ân ái trước mặt Thẩm Lạc Ngôn đã giải tán hết hậu viện, thật giống như đang bỏ đá xuống giếng.
Mà khi A Miên nhắc tới hai chữ “cữu cữu”, ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn chợt ảm đạm, qua vài giây, hắn hỏi Hồng Đậu: “Ngươi thật sự ở bên hắn?”
“Phải…” Hồng Đậu không chút do dự gật đầu, chuyện dính dáng tới quan hệ của nàng và A Miên, nàng nhất định sẽ không phủ nhận.
Tay nắm kiếm của Thẩm Lạc Ngôn lại lần nữa siết chặt, “Hắn không phải quân tử.”
Trước kia, Thẩm Lạc Ngôn biết A Miên là nữ tử luôn làm chuyện quái đản, yêu thích phá hoại gia đình người khác trong lời đồn, hắn trước nay vẫn xem thường loại người này, nhưng loại người này cũng không liên quan tới hắn, cho nên chỉ cần A Miên không làm việc gì đại gian đại ác, hắn vẫn có thể mặc kệ, nhưng hiện tại, sau khi hắn biết được A Miên kỳ thật là nam nhân, cảm giác này liền không giống thế.
Một người nam nhân, vậy mà lại cải trang thành nữ nhân lang bạt giang hồ, đây rõ ràng không phải chuyện một người bình thường sẽ làm, huống chi, Độc Tiên Tử luôn bị phê bình là hành sự phóng đãng, yêu thích quyến rũ đàn ông, nên nếu nói A Miên không có sở thích khác lạ gì, bất luận kẻ nào cũng không tin nổi.
Cho nên A Miên đối với Hồng Đậu, rốt cuộc là chân tình, hay chỉ là giả ý do nhất thời cảm thấy hứng thú đây?
Thẩm Lạc Ngôn càng tin tưởng là cái sau hơn. Hồng Đậu… Hồng Đậu tuy không còn quan hệ phu thê với hắn, nhưng quan hệ huyết thống đã được Vấn Uyên xác nhận kia là không thể phủ nhận, cho dù hắn vẫn không tính nói cho Hồng Đậu biết quan hệ giữa bọn họ, nhưng hắn cũng sẽ không đứng im nhìn Hồng Đậu bị một nam nhân việc xấu đầy rẫy lừa gạt.
A Miên không phải là quân tử.
Đây là ngữ khí hết sức khẳng định.
Bởi vì bóng ma tâm lý đối với kết cục nguyên bản, lúc đối mặt với Thẩm Lạc Ngôn, Hồng Đậu vẫn luôn sợ hãi, nhưng ngẫu nhiên nàng cũng sẽ có dũng khí phản bác Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm Trang chủ, A Miên có lẽ không được tốt như ngươi nghĩ, nhưng theo ý ta, A Miên cũng không cần tốt như vậy, A Miên thế này mới là A Miên ta thích.”
A Miên khẽ nhếch khóe môi, kéo ra một nụ cười, hắn không cần nói gì cũng đã là người thắng.
Thẩm Lạc Ngôn vẫn không nhìn A Miên, tầm mắt hắn chỉ gắn chặt vào Hồng Đậu, “Ngươi cũng biết, ngươi ở bên một người như vậy, tương lai nhất định sẽ phải chịu đủ phê bình?”
“Người chung sống với A Miên chỉ là ta mà thôi, những người đó có phê bình nhiều đến đâu chăng nữa, đối với ta cũng không quan trọng chút nào.” Hồng Đậu cười, “Thẩm Trang chủ, ta rất cảm ơn ngươi quan tâm ta, nhưng ta cũng không phải trẻ con, chuyện của mình, ta có thể tự quyết định, bất luận lựa chọn đúng hay sai, ta đều có thể gánh vác kết quả.”
Bình luận