“Công khai thân phận của vị Mai công tử kia.” A Miên cười, cực kỳ ác liệt.
Hồng Đậu hiểu rõ, A Miên chỉ đơn thuần cảm thấy đưa bí mật của một người ra ánh sáng là chuyện rất thú vị mà thôi, chứ chẳng phải vì tinh thần trọng nghĩa muốn bắt được kẻ gian xảo có ý đồ mưu hại Đường nhị gia gì cả, nhưng… A Miên có thú vui ác liệt thì thế nào? Dù sao đợi ở Đường Môn cũng rất nhàm chán, tìm việc vui để chơi một chút cũng không tồi.
Vì thế, Hồng Đậu và A Miên cùng cười tủm tỉm nhìn về phía Tuyết Phân Phân.
Tuyết Phân Phân cứng đờ người, chỉ cảm thấy mình bị thứ gì đáng sợ theo dõi, khóe miệng nàng ta giật giật, cảnh giác hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói xem…” Hồng Đậu chậm rãi nói: “Tới giờ Tý đêm mười lăm, vị Mai công tử kia sẽ đến tiểu đình sau núi theo hẹn?”
A Miên cũng thong thả mà ưu nhã nói: “Mai công tử hẳn cũng không phải tên thật của hắn, nếu phải dùng tên giả để liên lạc với người ta, có thể thấy thân phận thật của hắn cũng sẽ không dễ dàng bại lộ.”
“Nói như vậy, muốn biết rõ thân phận của hắn…” Hồng Đậu cười, “Chuyện này liền có tính khiêu chiến rồi đây.”
Hai người bọn họ người kẻ xướng người họa, phối hợp ăn ý cực kỳ.
Tuyết Phân Phân đau cả đầu, “Các ngươi!”
“Ôi, ngươi không cần nói gì cả.” Hồng Đậu ngắt lời Tuyết Phân Phân, khóe môi nhếch lên, cười hì hì nói: “Dù ngươi không muốn chúng ta phá hư nhiệm vụ Du Tử Tức giao cho ngươi cũng không còn kịp rồi, bởi ta và A Miên đã quyết định làm như vậy.”
A Miên nhàn nhạt nói: “Mông Nhi, trước hết nhốt nàng ta ở trong phòng ngươi đi.”
Mông Nhi sửng sốt, lập tức hỏi: “Vì sao lại là ta?”
“Bởi vì ta không thích trong phòng của ta và A Miên có nữ nhân thứ hai.” Hồng Đậu săn sóc nhếch miệng cười, “Hơn nữa tìm một người đến ở cùng Tiểu Mông Nhi, chúng ta cũng không cần lo ngươi sẽ cảm thấy hư không tịch mịch, ban đêm còn có người nói chuyện phiếm với ngươi, thật tốt.”
Mông Nhi căn bản không thể nào cảm động được!
Nhưng không cần nghĩ, Mông Nhi cũng có thể biết, một mình hắn thì không cách nào thắng được hai người Hồng Đậu và A Miên, hắn trước nay là một người chín chắn thành thục, cũng không thích làm chuyện vô dụng, vì thế, hắn chỉ có thể không nói một lời nhặt lên dây thừng trói Tuyết Phân Phân, kéo nàng ta vào phòng.
Hồng Đậu lại lần nữa cầm một miếng điểm tâm lên ăn, nàng ngẩng đầu hỏi A Miên, “Hôm nay chính là mười lăm đấy, muốn hành động không?”
“Nếu Hồng Đậu cảm thấy hứng thú, đương nhiên chúng ta liền hành động đêm nay.” A Miên cười, lại giơ tay cọ cọ chóp mũi nàng, ôn hòa nói: “Bánh táo chua không thể ăn quá nhiều, sẽ đau răng.”
Hắn nói để nàng ăn nhiều thêm thịt, chẳng qua là nói vui thôi.
Hồng Đậu lắc đầu, lại cắn một miếng, không chút để ý nói: “Không sao cả, răng ta tốt, hơn nữa A Miên lại làm đồ ăn ngon như vậy, nếu không ăn hết thật quá đáng tiếc.”
“Nghe được Hồng Đậu nói vậy, ta rất vui.” A Miên mặt mang ý cười, trong đầu thì nghĩ, về sau mình không thể làm quá nhiều đồ ăn như vậy, có câu nói cái gì quá cũng không tốt, nàng không thương răng nàng, hắn lại rất thương nha.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên bay từ đầu tường xuống. Nhìn thấy có người, cô gái kia hơi sửng sốt, tiếp theo nghe được tiếng bước chân cách đó không xa, nàng ấy chỉ có thể chạy tới nói: “Mong hai vị không nói cho người khác biết ta ở chỗ này.”
Dứt lời, nàng ấy vội trốn ra phía sau đại thụ.
Hồng Đậu còn chưa kịp phản ứng, đã có một bóng người khác hạ xuống từ đầu tường, nhìn thấy Hồng Đậu cùng A Miên, hắn cũng sửng sốt một lúc, mới nói: “Phương cô nương?”
“Lý Tùy Phong?” Hồng Đậu cũng nghi vấn kêu lên một tiếng.
Lý Tùy Phong lại nhìn A Miên, “Vị này chính là?”
Hắn chỉ từng thấy A Miên mặc nữ trang, chứ chưa từng thấy A Miên mặc nam phục.
Hồng Đậu cười khan nói, “Đây là A Miên.”
😉😉😉😉 Đôi lời muốn nói với các chế! Là sau chương này ta sẽ đăng sang phần 3 nha!!! Hãy ủng hộ và tương tác nha mọi người.
Bình luận