Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic
NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 4)
8 THÁNG 6, 2018 · CÔNG KHAI
MỤC LỤC
☆ Chương 4: Thê tử là gì?
Thân mình Thức Bạch hơi cứng đờ, khựng lại hồi lâu mới nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Ngươi mới lớn đến đâu chứ?” Hồng Đậu gõ một cái lên đỉnh đầu đứa bé, “Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, chờ ngươi mọc đủ lông tóc rồi nói sau.”
Nàng luôn luôn thích trẻ con, Thức Bạch đứa nhỏ này trông thật đẹp, lại luôn ra vẻ già đời thận trọng, thật sự là tương phản một cách đáng yêu, nàng thích cũng không có gì lạ, còn việc hắn là con riêng của Thẩm Lạc Ngôn…… Ngay cả Thẩm Lạc Ngôn nàng còn không thèm để ý, quan tâm làm gì đến việc hắn có con riêng hay không, đừng nói hắn có con riêng, ngay cả khi hắn muốn hưu* (*bỏ vợ) nàng cũng chẳng sao hết.
Một hồi lâu Thức Bạch vẫn không nói gì, Hồng Đậu liền trực tiếp hỏi: “Ngươi rốt cuộc định làm như thế nào? Còn muốn làm nữa hay không?”
Thức Bạch dường như suy tính một chút, rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa, hắn liền bắt đầu động thủ, dùng giấy dán lại chỗ rách của diều, lại đề bút, phác họa mấy nét lên trên tờ giấy trắng, vẽ ra một con chim én đang bay sống động như thật.
Hồng Đậu xem thế là đủ rồi, “Không thể tưởng được bé loắt choắt nhà ngươi vẽ tranh lại lợi hại như vậy.”
“Ta không phải bé loắt choắt.” Thức Bạch ngừng bút, nháy mắt trên giấy bị thấm ra cả mảng mực, tranh đẹp mới vừa vẽ xong liền bị huỷ hoại như thế.
Hồng Đậu tự biết chính mình đã gây ra họa, nàng vội nói: “Được được được, là ta sai rồi, ngươi không phải bé loắt choắt.”
Thức Bạch không nói gì, mà thay một tờ giấy trắng khác, vẽ én bay một lần nữa, chờ đến lúc nét mực khô đi, hắn lại cầm kéo, cắt hình chim én theo nét phác họa, sau đó, hắn dùng giấy dán hình chim én vào chỗ rách trên diều, khéo léo che đi dấy vết từng bị xé ở chỗ đó.
Hồng Đậu trợn mắt há hốc mồm vỗ vỗ tay, “Thật sự là quá thông minh, quá lợi hại, quá đẹp.”
“Chẳng qua là chút tài mọn, bêu xấu mà thôi.” Thức Bạch nói: “Trình độ vẽ của ta chỉ thường thường, thế gian này người vẽ đẹp hơn ta cũng không ít.”
“Không phải a, ta nói rất đẹp là đang nói ngươi đó.”
Thức Bạch khựng lại, ngẩng đầu lên, “Ta?”
“Đúng vậy, ta nói ngươi trông rất đẹp chứ sao.” Hồng Đậu cười hì hì nựng mặt hắn, “Mềm búng ra nước, ai nha, không hổ là con trai Thẩm Lạc Ngôn, tên gia hỏa Thẩm Lạc Ngôn này, người tuy rằng không ra sao, nhưng sinh con trai lại đẹp, thật đúng là không còn lời gì để nói.”
Thức Bạch sắc mặt đỏ hồng, “Phu nhân, xin hãy buông ta ra, như này không hợp lễ.”
“Cái gì hợp với chẳng không hợp, ta cũng có ăn ngươi đâu.” Hồng Đậu buông hắn ra, một tay đặt lên bàn, chống cằm, nghiêng đầu nhìn đứa bé đang ngồi trong lòng ngực, gương mặt nàng vui vẻ, dung mạo vốn dĩ đã đẹp, vào giờ phút này lại càng mê người hơn, “Yên tâm đi, tuy rằng ngươi là đứa bé mà Thẩm Lạc Ngôn sinh cùng nữ nhân khác, ta cũng không hề có ác ý với ngươi đâu, có ngươi ở đây, thật đúng là giúp ta một đại ân đó.”
Thức Bạch xoa xoa khuôn mặt bị nựng đến phát đau, hỏi: “Không biết ta đã giúp được phu nhân chuyện gì?”
“Có ngươi ở đây, những người khác sẽ không bao giờ ép ta sinh đứa bé cho Thẩm Lạc Ngôn nữa.”
“Phu nhân không muốn sinh con cho trang chủ sao?”
“Đương nhiên không muốn.” Nàng ghét bỏ hừ một tiếng, “Sinh con đau như vậy, ta có điên mới đi sinh con cho Thẩm Lạc Ngôn.”
“Nhưng…… Nếu đã làm vợ người ta, sinh con cho trượng phu, nối dõi tông đường cho gia tộc nhà chồng, như vậy không phải mới hợp lẽ thường sao?”
“Lời này không phải là Thẩm Lạc Ngôn dạy ngươi chứ?” Hồng Đậu cảm thấy cần phải giáo dục kiêm huấn luyện thật tốt cho đứa nhỏ này, không thể để hắn bị tư tưởng phong kiến như vậy độc hại, nàng ngồi thẳng người, sờ sờ đỉnh đầu hắn nói: “Ta hỏi ngươi, thê tử có nghĩa là gì?”
Thức Bạch do dự trong chốc lát, trả lời: “Thê cùng với tử, tức là một nữ nhân sinh ra và nuôi dưỡng đời sau cho nhà chồng.”
“Hoàn toàn sai!” Đây là cổ đại, nam nhân đều mắc chứng ung thư thẳng nam* (*kiểu như gia trưởng và cứng nhắc đến mức cổ hủ) theo cách nói của xã hội hiện đại, nhưng nàng không dự đoán được một đứa bé nho nhỏ vậy mà lại bị độc hại sâu như thế, nàng vô cùng đau đớn nói: “Ta hỏi lại ngươi, nam nhi thông thường đều đi ra ngoài để kiếm tiền, đúng hay không?”
“Không sai.”
“Nếu trượng phu đã đi ra ngoài kiếm tiền, vậy tiền này giữ lại có tác dụng gì?” Hồng Đậu vuốt cằm gật gật đầu, giống như đang công bố một phát kiến mới: “Đương nhiên là để thê tử tiêu dùng đó.”
Bộ dáng nàng nghiêm trang nói hươu nói vượn, thật là khiến người ta cảm thấy…… có lý cực kỳ.
Bình luận