Hồng Đậu dù sao cũng là một người bình thường, đối với loại đề tài này nàng cũng không cảm thấy hứng thú. Màn đêm vừa kéo xuống, nàng đã nằm trong ngực A Miên ngủ rồi, A Miên ôm nàng về phòng, chẳng qua khi gần tới giờ Tý, A Miên lại nhỏ giọng đánh thức nàng.
Hồng Đậu mơ mơ màng màng mở mắt, trước hết liền nghênh đón một nụ hôn hết sức dịu dàng của A Miên, sau khi một nụ hôn kết thúc, nàng xoa xoa mắt hỏi: “A Miên… Làm sao vậy?”
“Không phải đã nói muốn đi tóm vị Mai công tử kia sao?” A Miên bắt lấy tay nàng, không cho nàng dùng tay dụi mắt, như vậy không tốt cho mắt, hắn khẽ hôn lên khóe mắt nàng, hỏi: “Hồng Đậu muốn tiếp tục ngủ, hay là chúng ta cùng đến tiểu đình sau núi?”
“Đến tiểu đình!” Hồng Đậu lập tức tỉnh táo, nàng ngồi dậy từ trên giường, giang hai tay nói: “A Miên, cả người ta không còn sức lực, chàng cõng ta đi!”
A Miên xoa đỉnh đầu nàng, thật sự làm theo lời nàng nói, cõng nàng đi về phía sau núi.
Hồng Đậu kỳ thật vẫn có chút buồn ngủ, ghé vào trên lưng A Miên, mặt nàng dán lên lưng hắn, mở nửa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, còn mơ màng sắp ngủ.
Nơi xa còn có thể nhìn thấy, trong bóng đêm, đệ tử tuần tra Đường Môn cầm theo đèn lồng trắng, sáng thành một điểm nhỏ chập chờn. Gió tối nay cũng có chút lạnh, tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.
A Miên nhẹ nhàng hỏi: “Hồng Đậu, ngủ rồi sao?”
“Chưa…” Hồng Đậu hữu khí vô lực trả lời, hiện tại đang là đêm khuya, nếu không có chuyện gì có thể khiến nàng hưng phấn, vậy nàng xác định cũng chỉ có thể giữ nguyên trạng thái biếng nhác, hữu khí vô lực này.
A Miên lại nhẹ giọng nói một câu: “Ban đêm lạnh, ngủ rồi sẽ dễ cảm mạo, nếu nàng thật sự mệt, chúng ta liền trở về đi.”
“Không cần…” Hồng Đậu ngáp một cái, lười biếng nói: “Chàng đã cõng ta đến nơi này rồi, ta còn lâu mới muốn trở về dễ dàng như vậy.”
A Miên bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe nàng.
Bỗng nhiên, một tiếng sáo dễ nghe truyền đến. Có chuyện!
Hồng Đậu mừng rỡ, vỗ vỗ bả vai A Miên, nhỏ giọng nói: “Để ta xuống đi.”
A Miên hơi khom lưng, buông nàng xuống, nàng lập tức bắt lấy tay A Miên, hưng phấn nói: “Nửa đêm sau núi lại truyền đến tiếng sáo, khẳng định có vấn đề!”
“Âm thanh kia truyền đến từ đỉnh núi, chúng ta lên xem thôi.” A Miên dắt lấy tay Hồng Đậu, hai người tiếp tục đi.
Càng tới gần đỉnh núi, tiếng sáo lại càng rõ ràng. Rất xa, có thể nhìn thấy trong đình xuất hiện một bóng người.
Hồng Đậu cùng A Miên nấp sau một thân cây, nàng híp mắt nhìn hơn nửa ngày mới thấy rõ được người nọ, nàng hơi bất ngờ, “Đó là Ngụy Thức sao?”
“Quả thực là Ngụy Thức.” Thị lực của A Miên tốt hơn Hồng Đậu nhiều, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy được, ở trong đình thổi sáo chính là thân hình gầy yếu kia.
“Một mình hắn buổi tối lại chạy tới đây làm gì?” Hồng Đậu ban đầu nghi hoặc, tiếp theo liền cả kinh, “Chẳng lẽ hắn chính là vị Mai công tử kia?”
Hồng Đậu vừa có suy đoán này, rất nhanh lại ngậm miệng, bởi vì nàng thấy lại có người tới. Người tới lúc này, là một nữ nhân dáng người thướt tha.
Tiếng sáo ngừng.
“Thân thể chàng không tốt, đừng nên ra ngoài hóng gió ban đêm.” Đường Linh Linh khoác một chiếc áo ngoài lên người Ngụy Thức, nàng ấy lại nắm một bàn tay hắn, quan tâm nói: “Tay chàng thật lạnh. Gió đêm lạnh quá, thân thể chàng không chịu nổi đâu, chúng ta trở về được chứ?”
“Không cần khẩn trương như vậy.” Ngụy Thức nói: “Thân thể ta, chính ta rất rõ, tối nay ánh trăng rất đẹp, ta muốn ngắm thêm một chút.”
Bình luận