A Miên không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, thậm chí chính hắn cũng không rõ tâm tình hiện tại của mình rốt cuộc ra sao.
Cánh tay ôm Hồng Đậu dần tăng sức lực, hắn vốn giỏi về đối đáp, nhưng lúc này lại bỗng nhiên nghèo từ.
Hồng Đậu cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng dựa vào trong ngực hắn. Nói thực ra, hôm nay gặp được Ngụy Thức cùng Đường Linh Linh, nghe bọn họ nói chuyện, Hồng Đậu cũng không khỏi bắt đầu nghĩ tới vấn đề sinh tử.
Có người nói, con người từ khi sinh ra, chính là để nghênh đón cái chết, trọng điểm chỉ ở chỗ, bạn là người ra sao khi nghênh đón tử vong.
Hồng Đậu không hiểu mấy thứ triết học này, nàng chỉ biết, là người thì ai cũng phải chết, nhưng nàng không muốn làm người chết cuối cùng. Người chết sau vĩnh viễn sẽ phải thống khổ đau lòng vì người chết trước.
Nàng không muốn trong tương lai mình sẽ phải trải nghiệm loại thống khổ này.
Dường như qua hồi lâu, khi gió đêm lại nổi, Hồng Đậu kéo tay A Miên, “Chúng ta trở về thôi.”
“Được.” A Miên lại muốn cõng nàng.
Nàng lại nắm tay hắn nói: “Chúng ta cùng đi bộ về.”
Thái độ kiên quyết hiếm thấy.
A Miên cười cười, thấp giọng nói: “Được.”
Gió đêm tuy lạnh, nhưng lòng bàn tay A Miên như đang không ngừng truyền đến độ ấm, Hồng Đậu cũng liền không cảm thấy lạnh. Nàng bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã không chật vật trốn tránh, mà đánh bạo lựa chọn ở bên A Miên, bọn họ không phải trải qua sự hối tiếc như của Đường Nhất Nhất và Lý Tùy Phong, cũng không cần tiếc nuối như Đường Linh Linh và Ngụy Thức, đây đã là may mắn lớn bằng trời.
Hồng Đậu cùng A Miên xuống núi, khi đi đến giữa sườn núi, họ lại vô tình chạm mặt một người nam nhân.
Có lẽ cả hai bên đều không nghĩ lúc này còn có thể đụng phải người tới “ngắm trăng”, nên đều có chút ngoài ý muốn.
Vị công tử kia chủ động chắp tay nói: “Tại hạ Mạc Quân Hoài, hai vị hẳn là khách của Đường Môn?”
“Mạc công tử.” Hồng Đậu và A Miên nhìn nhau một cái, mới đáp lễ Mạc Quân Hoài, cười nói: “Chúng ta đúng là khách của Đường Môn. Ta họ Phương, đây là phu quân của ta, A Miên.”
A Miên cũng lịch sự gật đầu.
Mạc Quân Hoài cười nói: “Không nghĩ tới lúc này còn có thể gặp hai vị ở đây, cũng xem như một loại duyên phận. Chẳng qua, không phải hai vị lên núi ngắm cảnh đấy chứ?”
Mạc Quân Hoài hỏi trắng ra như thế, khiến Hồng Đậu nhất thời không biết chống đỡ thế nào.
“Chúng ta lên núi, đương nhiên không phải vì ngắm cảnh.” A Miên đạm nhiên cười, “Hẳn Mạc công tử lên núi cũng không phải để ngắm cảnh, đúng không?”
Mạc Quân Hoài hào phóng cười, “Giống với hai vị, tại hạ cũng không phải vì ngắm cảnh.”
A Miên và Hồng Đậu đi lên núi không phải để ngắm cảnh, vậy là vì cái gì? Nhưng bọn họ không có nghĩa vụ trả lời Mạc Quân Hoài, cũng như Mạc Quân Hoài không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi ngược của A Miên.
Hồng Đậu lại âm thầm nghĩ, Mạc Quân Hoài lựa chọn thời gian này để tới đây… chỉ sợ cũng không đơn giản.
Mạc Quân Hoài lắc đầu, bất đắc dĩ mỉm cười nói, “Giang hồ, quả nhiên cũng như triều đình, đối thoại với nhau đều là lời sắc bén, không sơ ý được. Vẫn may ta không nghe lời dượng mà tiến vào giang hồ, nếu không chạy qua chạy lại giữa giang hồ và triều đình, ta nhất định không chống đỡ nổi.”
“Không vào giang hồ là chuyện tốt.” A Miên mỉm cười rất hữu hảo thuần lương, “Một khi vào giang hồ, liền phải nhuốm máu tanh, tuy nói… Mạc công tử làm quan ở triều đình nhiều năm, nhất định cũng đã dính không ít máu.”
P.s hãy ấn vào cái 🌟 nho nhỏ để mình có động lực tiếp tục đăng truyện nha các bạn:)
Bình luận