Khóe môi A Miên chứa nụ cười nhạt, “Chỉ có như thế, mới có thể khiến người khác cảnh giác thận trọng, nhất thiết không thể phạm sai lầm.”
“Đúng là như vậy.” Mạc Quân Hoài lại thở dài một tiếng, “Cho nên A Miên công tử nói tay ta nhiễm không ít máu, những lời này cũng không sai.”
Lúc này, ngay cả Hồng Đậu cũng cảm thấy Mạc Quân Hoài không đơn giản, nàng giống như tò mò hỏi: “Vậy các ngươi làm quan, chẳng lẽ sẽ không xuất hiện khả năng xử sai sao? Ví dụ như, sau khi giết một người, mới phát hiện người đó bị oan uổng.”
“Loại tình huống này cũng không phải không có.” Đề cập đến điều này, Mạc Quân Hoài liền đau đầu nhíu mày, “Tuy nói mỗi quan viên đều cực lực tránh xử sai án, nhưng những năm gần đây, cũng sẽ ngẫu nhiên có chuyện như vậy xảy ra, cho dù chỉ là xác suất rất nhỏ, nhưng cũng không thể bỏ qua.”
Mạc Quân Hoài quả thực là một vị quan tốt vì nước vì dân, nhìn biểu hiện bây giờ của hắn liền biết.
Hồng Đậu lại có cảm giác,người làm quan không hổ là người làm quan, bạn nói một chuyện với bọn họ, bất luận nói tới đông nam tây bắc, bọn họ đều có thể cho bạn một câu trả lời cực kỳ chuẩn mực kiểu nhà nước.
A Miên bỗng nhiên cười nói: “Chúng ta vừa gặp được Ngụy công tử cùng Đường đại tiểu thư, bọn họ mới rời đi không lâu.”
“Vậy sao?” Mạc Quân Hoài nói: “Biểu muội cùng biểu muội phu trước nay ân ái, cùng nhau tới ngắm cảnh, cũng là hứng thú tốt đẹp. Hẳn do bọn họ đã rời khỏi Đường Môn thời gian dài, nên cực kỳ nhung nhớ.”
“Theo ta được biết, Ngụy công tử trước kia vẫn luôn ở tại Đường Môn.” A Miên hỏi: “Vì sao sau khi thành thân với Đường đại tiểu thư lại rời đến một trấn nhỏ xa xôi ở Thục Nam?”
Mạc Quân Hoài cười một tiếng, “A Miên công tử quả nhiên hỏi một vấn đề rất hay, thân thể Ngụy Thức vốn dĩ không khỏe, đi đến nơi yên tĩnh ít người, cũng là để điều dưỡng thân thể thôi.”
“Nếu vì điều dưỡng thân thể, tài nguyên của Đường Môn không phải càng tốt sao?” Khóe mắt A Miên hơi cong, cười như không cười nói: “Hay là, ở Đường Môn, dưới tình huống thân thể lão môn chủ không tốt, có người sợ hắn sẽ tranh đoạt vị trí Môn chủ Đường Môn, nên mới nghĩ cách để hắn đi Thục Nam.”
“Cái này sao…” Mạc Quân Hoài sờ mũi, “Ta chỉ nghe nói, lúc trước Ngụy Thức muốn mưu hại lão môn chủ, nên mới bị đuổi ra khỏi Đường Môn, lý do Ngụy Thức rời khỏi Đường Môn lại không chỉ đơn giản là dưỡng bệnh như vậy, nhưng về phần chuyện này có phải sự thật hay không, ta cũng không tiện vọng đoán.”
Ngụy Thức là bị đày đi Thục Nam, trấn nhỏ kia cũng không giàu có, tuy Đường Tri Lễ thương xót nữ nhi sẽ lặng lẽ phái người gửi qua đó một chút tiền tài, nhưng cũng không thể làm quá lộ liễu được, hẳn Đường Linh Linh và Ngụy Thức đều chịu không ít khổ.
Hồng Đậu là một nữ nhân, cho nên nàng hỏi ra một vấn đề mà nữ nhân thường hay bát quái, “Đường đại tiểu thư đi theo Ngụy công tử chịu khổ, ngươi liền không đau lòng sao?”
“Dĩ nhiên là đau lòng.” Mạc Quân Hoài biểu hiện hết sức thoải mái hào phóng, khiến người ta không thể suy đoán được, hắn rốt cuộc là vì tình huynh muội mà nói như vậy, hay là vì tình cảm khác. Hắn hào phóng nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy Ngụy Thức không phải là lương xứng, biểu muội đi theo hắn sẽ chịu khổ, cho nên lúc trước khi Ngụy Thức cầu thân, ta cũng tới cầu thân. Đáng tiếc chính là, biểu muội lựa chọn hắn.”
Bình luận