Tuổi nàng còn nhỏ, nàng còn không rõ, trên đời này mỗi người đều có ham muốn, có thể là quyền lợi, hay tài phú, hoặc cũng có thể là mỹ nhân.
Mà thứ A Miên muốn, lại lớn hơn tất cả những thứ này.
Hồng Đậu không rõ cũng không sao, nàng chỉ cần vui vẻ mà sống, tất cả mọi chuyện, hắn đều sẽ giải quyết tốt.
Cuối cùng vẫn là A Miên cõng Hồng Đậu xuống núi. Hồng Đậu đã ghé vào trên lưng hắn ngủ rồi. A Miên bước đi rất vững vàng, nàng ngủ thật sự sâu.
Giống như lời A Miên vậy, nàng chỉ cần an tâm là đủ rồi.
Đêm này A Miên cũng không ‘giày vò’ nàng, ngày hôm sau Hồng Đậu vẫn ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Nàng ngáp một cái, híp mắt, lẳng lặng để A Miên rửa mặt chải đầu trang điểm cho mình, chờ đến khi uống xong một bát cháo đi ra khỏi cửa phòng. Khi nhìn thấy nam nhân ngồi trong viện, nàng liền sửng sốt, ngay sau đó quay đầu lại, nhìn A Miên đứng bên cạnh mình.
A Miên rất bình tĩnh bước đến, còn chào hỏi một câu: “Diệp Minh chủ.”
Người phong thần tuấn lãng này, đúng là Diệp Thu Bạch.
Diệp Thu Bạch đứng dậy, cười nói một tiếng: “A Miên công tử, còn cả Phương cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”
“Diệp Minh chủ…” Hồng Đậu nghi hoặc chớp chớp mắt, “Ngươi cũng tới phúng viếng lão môn chủ sao?”
“Đúng vậy.” Diệp Thu Bạch gật đầu, “Nghe nói Phương cô nương cũng ở chỗ này, ta liền đến thăm.”
Một bóng người nhỏ xinh vọt ra từ sau lưng Diệp Thu Bạch, “Còn cả ta! Bổn tiểu thư cũng tới!”
Vừa nghe giọng này, Hồng Đậu liền biết đây là Đan Tiểu Phiến. Đan Tiểu Phiến là đại tiểu thư Thiên Kim Các, nghe nói trước kia Thiên Kim Các và Đường Môn cũng có chút sâu xa, nàng ấy thay mặt Thiên Kim Các tới Đường Môn cũng không kỳ quái.
Diệp Thu Bạch nói: “Trên đường gặp được Đan cô nương, chúng ta liền cùng nhau tới.”
“Bổn tiểu thư đúng là không nghĩ tới…” Đan Tiểu Phiến khoanh tay, đi tới đi lui quét mắt nhìn A Miên và Hồng Đậu, “Hai người các ngươi vậy mà lại ở cùng nhau.”
A Miên cười, “Hồng Đậu không ở bên ta, thì Đan cô nương cảm thấy Hồng Đậu nên ở bên ai vậy?”
“Thẩm Lạc Ngôn nha!” Đan Tiểu Phiến tỏ vẻ đương nhiên nói: “Lúc trước Thẩm Lạc Ngôn bảo vệ Phương Hồng Đậu như vậy, ta còn tưởng Phương Hồng Đậu ngươi sẽ đi theo Thẩm Lạc Ngôn cơ. Chẳng qua, có câu nói cũng rất đúng, gọi là ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, ngươi và Thẩm Lạc Ngôn không có duyên phận, đó chính là không có duyên phận.”
Đan Tiểu Phiến còn nhỏ, về thứ gọi là tình tình ái ái này, nàng ấy còn chưa hiểu rõ, lời nói ra tất cả đều dựa theo cảm giác của mình.
“Ừm, Đan cô nương nói có lý.” A Miên làm như thật mà gật đầu, lại cười như không cười nói: “Ta vốn cũng cho rằng Đan cô nương sẽ đi cùng Đại Mạc Phi Ưng Mạc công tử, lại không nghĩ rằng Đan cô nương sẽ đi cùng Diệp Minh chủ tới đây, quả nhiên là không có duyên phận, đó chính là không có duyên phận.”
Đan Tiểu Phiến cắn môi, khuôn mặt nhỏ tủi thân hết sức.
Cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông?
A Miên chính là đang làm như vậy.
Hồng Đậu có một loại ảo giác quỷ dị rằng A Miên đang bắt nạt trẻ nhỏ. Nàng cũng không muốn thảo luận với Đan Tiểu Phiến chuyện về Thẩm Lạc Ngôn, liền chỉ có thể nhìn sang Diệp Thu Bạch, “Diệp Minh chủ, thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?”
Còn nhớ Đan Tiểu Phiến đã từng nói, bởi vì Diệp Thu Bạch bị Tô Kiếm Lai ép uống thuốc nhiều năm như vậy, nên đầu óc hắn sẽ bị rơi vào trạng thái ngây ngốc trong khoảng thời gian rất dài, nhưng hôm nay gặp Diệp Thu Bạch, nàng lại cảm thấy nhìn hắn cũng có vẻ không vấn đề gì.
Bình luận