“Giáo chủ phái ta tới, đương nhiên cho thấy ngài ấy nhất định rất coi trọng chuyện này.” Tuyết Phân Phân vốn đang co người lại, vừa nghe nhắc tới Giáo chủ mà nàng ta sùng bái, liền lập tức tự tin lên.
A Miên cười, “Du Tử Tức phái ngươi tới, hoàn toàn cho thấy, hắn căn bản không để tâm tới chuyện này.”
Tuyết Phân Phân ngẩn ngơ, “Những lời này của ngươi có ý gì?”
“Rất đơn giản.” Hồng Đậu nói: “Nếu Du Tử Tức thật sự coi trọng chuyện này, hắn nhất định sẽ phái một thuộc hạ đáng tin cậy hơn tới chấp hành nhiệm vụ, sao có thể phái một gà mờ như ngươi tới đây?”
“Ta?” Tuyết Phân Phân vươn ngón tay ra chỉ vào mình, “Gà mờ?”
Hồng Đậu gật đầu, “Đúng rồi, ngươi, gà mờ.”
“Đừng, đừng nói giỡn!” Tuyết Phân Phân kích động đứng lên, đầu lại va phải nóc giường, nàng ta kêu đau một tiếng, lại từ trên giường nhảy xuống nói: “Ta chính là nội ứng có thực lực nhất! Bất luận là diễn kịch hay thủ đoạn ám sát, năm nào ta cũng đứng nhất cả, không phải ta khoe khoang, Thánh giáo chúng ta ngoại trừ Giáo chủ, còn chưa ai có thể đánh thắng được ta! Nếu ngươi không tin, ngươi hỏi A Miên công tử, xem ta nói có phải sự thật hay không.”
A Miên gật đầu, “Tiểu Tuyết Nhi nói đều là sự thật.”
“Ồ ~” Hồng Đậu mặt thờ ơ đáp có lệ.
“Nhưng …” Quả nhiên, A Miên vẫn còn phần sau, “Tuy thực lực của Tiểu Tuyết Nhi là số một số hai ở Thánh giáo, lại bởi vì trí lực của Tiểu Tuyết Nhi theo không kịp, cho nên thông thường ngay cả một phần mười thực lực cũng phát huy không ra, cũng bởi vậy mà những người khác sớm đã đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Tiểu Tuyết Nhi mới bắt đầu nhận được nhiệm vụ đầu tiên trong đời trước đó không lâu.”
Nhiệm vụ đầu tiên này, chính là nghĩ cách để Hồng Đậu rời khỏi Thẩm Lạc Ngôn, nàng ta còn hiểu lầm thành muốn giết Hồng Đậu.
Tuyết Phân Phân ngây ngốc hỏi: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Chính là nói ngươi ngu xuẩn đó.” Hồng Đậu ôm cánh tay A Miên, dựa vào trên người hắn, cười hì hì nhìn Tuyết Phân Phân, nói: “A Miên nói ngươi quá ngu xuẩn, cho nên ngươi căn bản không thể phát huy được tác dụng gì.”
Tuyết Phân Phân lại không tin, nàng ta cả giận nói: “Nếu ta vô dụng, vì sao Giáo chủ không đuổi ta đi, hoặc để ta ở Thánh giáo làm việc vặt, mà còn muốn phân phối nhiệm vụ cho ta?”
“Cái này sao…” Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn A Miên.
Khóe môi A Miên mỉm cười, thản nhiên nói: “Dĩ nhiên là vì, ở Thánh giáo, bất luận là bồi dưỡng nội ứng hay sát thủ cũng đều tiêu phí lượng lớn nhân lực vật lực, tuy rằng trí lực Tiểu Tuyết Nhi thấp kém, nhưng nói thế nào ngươi cũng ăn cơm của Thánh giáo, dùng đồ của Thánh giáo, nếu không để ngươi làm chân chạy cho Thánh giáo, Du Tử Tức sẽ cảm thấy mình nuôi một người rảnh rỗi. Đây chính là một vụ làm ăn thua lỗ, chỉ với tính tình cao ngạo của hắn, cũng sẽ không thừa nhận mình bị lỗ như vậy.”
“Hóa ra là thế này.” Hồng Đậu bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Đây cũng giống như ta mua về một đồ chơi nhỏ đẹp đẹp về nhà, nhưng thứ đồ chơi đó ngoại trừ đẹp lại không có tác dụng gì cả, vậy để không khiến mình cảm thấy lãng phí, cho dù thứ này không có tác dụng, ta cũng phải bày ra, cho dù để kê góc bàn cũng tốt.”
“Chính là đạo lý này.” A Miên mỉm cười, thật sự thích cách so sánh này của Hồng Đậu.
Bình luận