Nhìn hắn trong loại trạng thái này, còn không phải là một đứa bé sao?
Hồng Đậu kỳ dị nhìn Du Tử Tức, tâm tình của nàng đã không thể chỉ dùng hai chữ vi diệu để hình dung, hiện tại chỉ cần giọng điệu nàng mạnh hơn một chút, thái độ ác liệt hơn một chút, liền thấy ngay dáng vẻ Du Tử Tức tỏ vẻ ủy khuất đáng thương, nàng sẽ có một loại ảo giác như chính mình đang bắt nạt trẻ con vậy, cho dù nàng có lặp đi lặp lại tự nhắc nhở chính mình, Du Tử Tức gia hỏa này là một đại ma đầu giết người không chớp mắt!
Nhưng nàng nghĩ thêm một chút, bây giờ cái tên Du Tử Tức này nghe lời như vậy, thế thì nói cách khác, nàng bảo hắn làm cái gì, hắn sẽ làm ngay cái đó đúng không?
Hồng Đậu lại nhìn hắc ưng đang đứng bên kia phơi ánh trăng, ánh mắt nàng sáng lên, đã có kế sách, “Uy, đồ con rùa.”
“Nương?” Du Tử Tức mờ mịt đi đến trước mặt nàng, dáng vẻ chồng chất vết thương kèm với biểu tình vô tội này của hắn, thật ra lại khiến người ta cảm thấy hắn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Hồng Đậu ho khan một tiếng, nàng nói: “Ta nói cái gì, ngươi đều sẽ nghe, đúng hay không?”
“Đúng!” Du Tử Tức không có bất luận thắc mắc gì, trực tiếp gật đầu trả lời, có lẽ là vì Hồng Đậu nguyện ý chủ động nói chuyện với hắn, hắn còn cười đặc biệt vui vẻ.
Hồng Đậu tạm thời muốn vứt bỏ lương tâm không kiên định, nàng chỉ chỉ hắc ưng bên kia, “Ngươi đi ra lệnh cho con chim kia, bảo nó mang chúng ta bay ra ngoài đi.”
“Được.” Du Tử Tức không hề nghĩ ngợi liền đồng ý rồi, hắn lại đi đến trước mặt hắc ưng, “Ta mệnh lệnh ngươi, đưa nương ta bay ra ngoài.”
Hắc ưng run cánh, quả nhiên nghe lời Du Tử Tức mà đứng lên, đã làm xong động tác chuẩn bị bay.
Hồng Đậu vừa thấy, trong lòng liền vui vẻ, nàng lồm cồm bò lên lưng hắc ưng ngồi xuống, nàng vừa mới ngồi xong, liền cảm thấy phía sau lại có một người ngồi lên, quay đầu nhìn lại, nàng tức giận hỏi: “Ngươi lên làm cái gì?”
“Nương đi chỗ nào, Tiểu Du liền đi chỗ đó.”
Được rồi……
Hồng Đậu nói cho chính mình, nàng cần phải mang theo Du Tử Tức, nếu không nhỡ hắc ưng đang bay lại ném nàng xuống dưới đất thì sao.
Có Du Tử Tức ở đây, bất luận Hồng Đậu nói cái gì, hắc ưng liền sẽ làm cái đó, gió đêm rét lạnh, không bao lâu sau, Hồng Đậu liền cảm thấy sau lưng nặng nề, nàng nhìn lại, hóa ra là Du Tử Tức đã hôn mê bất tỉnh dựa vào lưng nàng.
Cho dù Du Tử Tức thông qua hấp thu nội lực của Hồng Đậu mà nhặt được mạng về, nhưng rốt cuộc miệng vết thương của hắn vẫn còn đó, chưa được chữa trị thích hợp, lại bị gió đêm thổi như vậy, hắn chịu đựng không nổi cũng là đương nhiên.
Hồng Đậu nghe được tiếng hít thở thô nặng, nàng duỗi tay chạm vào trán của hắn, nóng cực kỳ, hắn đang phát sốt.
Hắc ưng hạ cánh xuống lối vào một thôn trang, Hồng Đậu đẩy Du Tử Tức đang dựa sau lưng mình ra, nàng nhảy từ trên lưng hắc ưng xuống, đang muốn bước chân rời đi, một bàn tay bắt được góc váy nàng.
“Nương…… Đừng bỏ lại một mình Tiểu Du……” Du Tử Tức nửa tỉnh nửa mê, nỗ lực muốn xuống khỏi lưng hắc ưng, lại bởi vì một chân bị hẫng, mà té lăn quay trên mặt đất, lần này hắn đã thật sự hôn mê, nhưng mà, bàn tay bắt lấy góc váy Hồng Đậu của hắn lại nắm chặt nhất định không buông.
Hồng Đậu dừng một chút, nàng vươn tay, cậy mở từng ngón tay Du Tử Tức, nhưng Du Tử Tức cho dù hôn mê, mà lực tay lại lớn dị thường, như thế nào cũng không cậy ra được, nàng cũng liền từ bỏ.
Khi gió đêm thổi lần thứ hai, “Roẹt” một tiếng, là thanh âm Hồng Đậu xé rách váy mình, bàn tay nắm lấy mảnh vải của Du Tử Tức chậm rãi trượt xuống đất, mặt đất lạnh băng, trong bóng đêm càng thêm rét lạnh.
Bình luận