Hồng Đậu vừa nghe được giọng nói quen thuộc này, liền lập tức ngẩng đầu lên, miệng mếu xệu, tủi thân nói: “A Miên, sao giờ chàng mới đến tìm ta…”
Vì trong người bọn họ có Tử Mẫu cổ, nên A Miên hoàn toàn có thể dựa vào định vị để tìm nàng. Đây cũng chính là lý do vì sao Hồng Đậu dám không báo với A Miên tiếng nào đã một mình chạy ra ngoài đi lung tung.
“Ta chẳng qua mới rời đi nửa canh giờ thôi mà.” A Miên cười híp mắt, “Sao thế, mới nửa canh giờ, Hồng Đậu đã nhớ ta như cuồng rồi sao?”
“Còn lâu mới phải!” Hồng Đậu mím môi, “Hình như ta vừa gặp quỷ đó!”
A Miên nhướng mày, “Gặp quỷ?”
“Chính là vừa rồi ta ở trong rừng, đầu tiên là một cây trúc chạy tới đụng vào trán ta, sau đó ta lại nghe được có người gọi tỷ tỷ, kết quả lúc ta ngẩng đầu lên, không thấy một người nào hết!” Hồng Đậu nghe được tiếng gió thổi ào ào trong rừng trúc, không khỏi lại run cả người lên, càng thêm co người lại vào trong ngực A Miên.
A Miên vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, cảm thấy dáng vẻ đà điểu này của nàng thật đáng yêu, hắn cười, “Đừng sợ, cho dù thực sự có quỷ, ta cũng có thể đùa bỡn bọn họ xoay vòng vòng, Hồng Đậu tin chứ?”
“Hiện tại ta không muốn nói giỡn với chàng!” Hồng Đậu ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, “Ta phải rời khỏi đây!”
Nàng trước kia cũng là một người theo thuyết vô thần, nhưng từ sau khi chuyện nàng xuyên qua xảy ra, nàng liền trở nên cực kỳ sợ hãi quỷ thần!
“Được được được, chúng ta rời khỏi đây.” A Miên bất đắc dĩ, nắm tay nàng rời đi.
Chờ về sân viện quen thuộc, ngồi trên ghế đá dưới ánh mặt trời ấm áp, Hồng Đậu mới có chút thả lỏng tinh thần.
“Bánh hoa quế mới ra lò đây.” A Miên đặt đồ ăn xuống trước mặt Hồng Đậu, lại xoa đỉnh đầu nàng. Dáng vẻ hắn cười tủm tỉm nhìn nàng giống như đang cho thú cưng ăn vậy, “Ăn đi.”
Hồng Đậu nhìn thoáng qua, liền lập tức bất mãn dẩu miệng: “Vì sao chỉ có ba miếng điểm tâm? A Miên, có phải chàng ăn vụng điểm tâm của ta trên đường không đó?”
“Buổi sáng nàng đã ăn không ít bánh táo chua.” Đôi mắt đào hoa của A Miên tràn đầy ôn hòa, “Vì tốt cho răng của nàng, hôm nay chỉ cho phép ăn chút bánh hoa quế như vậy thôi.”
“Chàng đi hơn nửa canh giờ… mới mua ba cái bánh hoa quế! Dù để nếm hương vị thôi cũng không đủ!” Hồng Đậu phát điên ném đồ xuống đất, “Ta không ăn!”
Điểm tâm rơi trên mặt đất, vỡ nát.
A Miên không nói gì, chỉ thu ý cười lại.
Không khí yên lặng trong chốc lát.
Dần dần, Hồng Đậu bình tĩnh lại, mắt nàng khẽ nhúc nhích, nhìn điểm tâm vỡ nát trên mặt đất. Sau khi ý thức được mình đã làm gì, nàng hít hít cái mũi, phát ra tiếng khóc nức nở.
A Miên hơi dừng một chút, vẫn duỗi tay, bế nàng lên tới ngồi trên đùi mình, vừa lau nước mắt cho nàng, vừa thấp giọng hỏi: “Ta vẫn còn chưa nói gì, làm sao đã khóc?”
“Ta… Ta cũng không biết gần đây ta làm sao nữa…” Nước mắt Hồng Đậu rơi không ngừng, nàng xoa hai mắt mình, A Miên lại bắt lấy tay nàng không cho nàng dụi mắt. Nàng ngước mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Rõ ràng A Miên rất vất vả mới mua được đồ ta muốn ăn, ta lại còn cáu giận như vậy.”
Giống như khi nàng quấn lấy A Miên muốn hắn làm đồ ăn cho nàng, A Miên lần nào cũng đều đồng ý, chỉ là khi hắn không chịu làm nhiều cho nàng, nàng sẽ liền phát giận, A Miên vẫn không hề buồn bực, cũng chỉ chờ nàng bớt cáu, mới đi tới ôm lấy nàng.
Nàng cũng chỉ xong việc mới cảm thấy áy náy.
A Miên cúi đầu, hôn môi nàng một hồi lâu, lại liếm liếm, mới khẽ cong mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Ta cho phép Hồng Đậu có thể phát giận với ta.”
Bình luận