“Đây không phải lỗi của nàng.” A Miên nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, bất đắc dĩ cười nói: “Hồng Đậu là một cô nương tốt, ta cũng không giận nàng đâu.”
“Nhưng chính là ta làm không đúng…” Trong ánh mắt Hồng Đậu đầy sương mù, nàng duỗi tay ôm vòng lấy cổ A Miên, vừa chui vào trong ngực hắn, vừa sợ hãi khóc nức nở nói: “A Miên… chàng sẽ không bỏ mặc không cần ta chứ…”
Nói thực ra, A Miên đối với nàng quả đúng là sủng vô điều kiện, cho dù nàng có đưa ra mấy yêu cầu lạ lùng cổ quái làm khó người ta, A Miên cũng sẽ đi hoàn thành, điều này ở trong mắt những người khác, hoàn toàn chính là nàng được coi như tiểu công chúa mà sủng.
Nhưng Hồng Đậu lại luôn không khống chế được tính tình của mình, lần nào cũng thế, chỉ sau khi nàng bộc phát tính tình xong, nàng mới cảm thấy hối hận. Nàng bỗng nhiên cực kỳ khủng hoảng, sợ A Miên sẽ không cần nàng, sẽ bỏ nàng lại.
Chưa bao giờ cảm giác lo được lo mất lại mãnh liệt như thế.
“Nàng suy nghĩ linh tinh gì vậy?” A Miên vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, bật cười nói: “Hồng Đậu đã quên sao? Ta chính là người dù có chết cũng muốn mang nàng cùng đi, sao có thể không cần nàng được chứ?”
“Vạn nhất…” Hồng Đậu nghẹn ngào, “Vạn nhất chàng gặp người tốt hơn ta thì sao?”
“Nhưng người kia cũng không phải Hồng Đậu.” A Miên ôm nàng vào lòng, lại xoa đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Trên thế giới này, cũng chỉ có một Hồng Đậu mà thôi.”
Tâm tình Hồng Đậu hơi dễ chịu hơn một chút, nàng kéo kéo tay A Miên, nhỏ giọng nói thầm, “Vậy chàng không được gạt ta… Không thể bỏ mặc ta…”
“Ta không lừa nàng, ta sẽ không bỏ mặc nàng.” A Miên thấy nàng luống cuống bất an, trước sau vẫn cảm thấy rất đau lòng, hắn thở dài một tiếng, lại dùng sức ôm chặt nàng.
Hồng Đậu mím môi, nước mắt trên khóe mắt chưa khô, “Nếu chàng lừa ta, vậy ta liền trốn đến một nơi chàng vĩnh viễn không tìm thấy được.”
“Ừm, nếu ta lừa Hồng Đậu, Hồng Đậu liền trốn đến một nơi ta vĩnh viễn không tìm thấy.” A Miên cười nhẹ một tiếng, khẽ hôn lên gương mặt nàng.
Hồng Đậu lúc này mới ngoan ngoãn ghé vào trong ngực hắn, tiếng nức nở cũng dần dần nhỏ lại.
Không biết vì sao, gần đây nàng ngày càng khó chiều, hơi không vui một chút liền sẽ nháo lên một trận trời long đất lở, lúc nào A Miên cũng phải dỗ mãi, nàng mới có thể ổn định cảm xúc.
Hồng Đậu hoài nghi ‘dì cả’ của mình sắp tới, cho nên tính tình mới dễ nóng nảy như vậy.
Vẫn may A Miên cũng không ghét bỏ nàng, nàng nghĩ gần đây mình hơi quá đáng, liền muốn bồi thường A Miên thật tốt trên giường, nhưng gần đây A Miên lại như đổi tính, nói nàng gần đây tâm tình không tốt, không cần “vất vả cần cù lao động”, tiếp theo hắn liền ôm nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại an tĩnh ngủ.
Hồng Đậu mếu máo khó chịu, nàng khó có khi nguyện ý tận hứng với hắn, thế mà hắn lại không có hứng thú. Nhưng loại chuyện này là chuyện hai người, nếu A Miên không phối hợp, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chui trong ngực hắn ngủ thôi.
Mà ngay ngày hôm sau, Đường Môn lại có một sự kiện lớn. Ngay lúc đệ tử Đường Môn điều tra xem có ai từng tiếp xúc với Đường Tri Lễ, Mạc Quân Hoài bỗng nhiên đứng ra nói, người giết Đường Tri Lễ là hắn.
Mạc Quân Hoài chủ động nhận tội, khiến trên dưới Đường Môn tức thì xôn xao. Không ai nghĩ tới, người giết Đường Tri Lễ lại là hắn.
Bình luận