“Không cần kinh ngạc.” Đường Linh Linh cười nói: “Thân thể tướng công vẫn luôn không tốt, ta tự học một chút y thuật, biết dùng ngân châm cũng không phải chuyện gì kỳ quái.”
“Vì sao?” Ánh mắt Đường Nhất Nhất chấn động, “Vì sao ngươi muốn làm như vậy?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, hết thảy chuyện này, chẳng qua đều là để tướng công có thể trở thành Môn chủ Đường Môn thôi.” Đường Linh Linh gót sen nhẹ nhàng, lá cây che ánh trăng, bóng lá loang lổ phủ lên người nàng ta, “Phụ thân chết rồi, tướng công mới có thể có cơ hội.”
Đường Nhất Nhất không thể tin, Đường Linh Linh lại chỉ vì lý do này, mà liền tự tay giết cha, nàng chậm rãi nắm chặt góc áo mình, hỏi: “Vậy ta thì sao? Ta cũng là Môn chủ được người Đường Môn đề cử…”
“Cho nên, người tiếp theo phải diệt trừ, chính là ngươi.” Đường Linh Linh tiến lên một bước, sau khi rời khỏi bóng cây, gương mặt lạnh như băng sương của nàng ta hiện ra trong tầm mắt người đối diện, Đường Linh Linh giơ tay, ngân châm trong tay bay ra một loạt, phi thẳng về phía Đường Nhất Nhất đối diện.
Đường Nhất Nhất cuống quít né tránh, lại lảo đảo ổn định bước chân. Nàng luôn luôn biết, so với mình, ở trong nhóm tiểu bối, Đường Linh Linh dịu dàng hiền thục mới là người tạo nghệ võ học cao nhất Đường Môn. Đường Nhất Nhất vẫn luôn thật lòng coi Đường Linh Linh là tỷ tỷ mà đối đãi, nàng lau đôi mắt ướt, “Linh Linh tỷ… Hiện tại quay đầu, còn kịp.”
“Đã không kịp rồi.” Lông mi Đường Linh Linh khẽ động, giọng nàng ta giống như giếng cổ không gợn sóng, “Nhất Nhất, phụ thân ta đã chết, ta không thể quay đầu.”
Giọng nói rơi xuống, Đường Linh Linh lần thứ hai nâng tay, ám khí bay ra khiến người ta hoa mắt, tránh cũng không tránh được.
Đường Môn vốn dựa vào thuật ám khí mà phát triển, cho nên mỗi đệ tử Đường Môn, chuyện đầu tiên phải học chính là làm thế nào để tránh né ám khí của kẻ địch. Sau khi kéo ra khoảng cách mới có thể tìm ra được cơ hội tiến công.
Nhưng dưới thiên la địa võng của Đường Linh Linh, Đường Nhất Nhất căn bản không cách nào nhẹ nhàng né qua đám ám khí giết người này, đặc biệt là thể lực của nàng ấy còn đang xói mòn cực nhanh.
Bất chợt, hơi thở của Đường Nhất Nhất không ổn định, chậm một bước, ám khí trước mắt đã lập tức đến gần, nàng theo bản năng nâng tay lên che đầu, lại nghe được hai tiếng “Leng keng”, đau đớn trong dự đoán chưa hề ập đến.
Đường Nhất Nhất chậm rãi mở to mắt, trước mắt là hai bóng người cao ráo, hai thanh kiếm gạt hết tất cả ám khí bay tới đây, một chiếc ám khí bị kiếm khí đánh văng trở lại, đâm trúng bả vai Đường Linh Linh.
Hai nam nhân, một người cầm kiếm, tiêu sái không kềm chế được, một người khác cũng cầm kiếm, lại thanh lãnh u nhã.
Là Lý Tùy Phong và Ngụy Thức.
Đường Linh Linh không để tâm tới miệng vết thương của mình, nàng ta chậm rãi cong khóe môi, cười dịu dàng động lòng người như trước nay vẫn thế.
Lý Tùy Phong vội quay đầu lại hỏi: “Nhất Nhất, nàng có sao không?”
Đường Nhất Nhất ngây ra, tiếp theo lắc lắc đầu.
Ngụy Thức chậm rãi buông kiếm xuống, sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, khi thấy áo sam của Đường Linh Linh nhuốm máu, hắn lập tức bước lên trước một bước, nhưng Đường Linh Linh lại lui về sau một bước. Hắn khựng lại.
Lúc này, A Miên và Hồng Đậu xem náo nhiệt cũng bước ra từ trong góc, không khéo, từ một góc khác đi ra, còn có Thẩm Lạc Ngôn và Diệp Thu Bạch xem náo nhiệt.
Tình cảnh có chút xấu hổ.
A Miên lại nhặt từ trên đất lên một chiếc ám khí, quan sát một chút, liền nói: “Trên ám khí có kịch độc.”
Sắc mặt Đường Linh Linh nhanh chóng trở nên tái nhợt, nàng ta cười một tiếng, “Ám khí Đường Môn, sao có thể không có độc?”
Bình luận