A Miên không còn nữa, nhưng trong lòng Hồng Đậu, hắn trước nay đều chưa từng rời đi.
Trên vách núi đã tràn đầy cành khô đá vụn, nàng đón gió mà đứng, ánh mắt khẽ buông, vực sâu vạn trượng này, vẫn nhìn không thấy đáy.
“A Miên…” Trong tay Hồng Đậu nắm chặt một mảnh góc áo màu xanh, nàng lẩm bẩm, “Ta sẽ báo thù cho chàng. Chờ sau khi ta báo thù cho chàng xong, ta liền đi tìm chàng… Chỉ là A Miên, ta vốn không phải người của thế giới này, ta sợ … sợ cho dù ta đã chết, ta cũng không thể gặp được chàng…”
Hồng Đậu nắm nhặt góc áo màu xanh đặt trên ngực đau nhói, dần dần, gió truyền đến tiếng nghẹn ngào của nàng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng muốn gì cũng đều có được, ngoại trừ vì bướng bỉnh khiến mình bị thương, nàng chưa bao giờ khóc vì chuyện khác. Nàng chưa bao giờ dự đoán được, hiện giờ mình rơi lệ, lại là vì một chuyện khiến nàng đau đến tê tâm liệt phế nhường này.
“Ê, Phương Hồng Đậu.”
Hồng Đậu hơi ngước mắt, xoay người lại, thấy Đan Tiểu Phiến với vẻ mặt mất tự nhiên.
Bên cạnh Đan Tiểu Phiến là Diệp Thu Bạch, hắn nói: “Trên đường gặp được Đan cô nương, nàng ấy hỏi ta có nhìn thấy Phương cô nương hay không, ta đoán Phương cô nương nhất định đã đi tới đây, nên liền đưa nàng ấy tới.”
Hồng Đậu lau lau đôi mắt, hỏi: “Ngươi tìm ta có việc à?”
“Ta… Này… Ai nha!” Đan Tiểu Phiến ấp úng trong chốc lát, cuối cùng liền giậm chân, nói: “Bổn tiểu thư chưa từng an ủi người khác, cũng không biết an ủi người!”
Diệp Thu Bạch thấp giọng khụ một tiếng, thử đỡ lời cho Đan Tiểu Phiến, “Phương cô nương, cô đừng để ý, Đan cô nương tuổi còn nhỏ.”
“Ta không để ý.” Hồng Đậu biết Đan Tiểu Phiến không có ác ý, liền lắc lắc đầu, lại khẽ cười cười.
Đan Tiểu Phiến lập tức bĩu môi nói: “Ngươi đừng cười, cười còn khó coi hơn khóc.”
Hồng Đậu thu nụ cười lại, mặt không biểu cảm hỏi: “Ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?”
“Ta biết, ngươi muốn tìm Du Tử Tức báo thù, ta có thể cung cấp tin tức cho ngươi.”
Hồng Đậu thần sắc khẽ động, “Vì sao ngươi muốn giúp ta?”
“Bởi vì ta cũng chán ghét Ma giáo nha.” Đan Tiểu Phiến nói: “Ngươi không biết đấy thôi, khi nương ta còn rất trẻ tuổi, Giáo chủ Ma giáo tiền nhiệm liền tương tư đơn phương với nương ta, còn có một khoảng thời gian bắt nương ta lại, ta thực sự chán ghét Ma giáo!”
Hồng Đậu hỏi: “Phụ thân của Du Tử Tức, không phải thích Thánh Nữ Miêu Cương tiền nhiệm sao?”
“Đó đều là chuyện về sau.” Đan Tiểu Phiến “Hừ” một tiếng, “Nhưng điều này cũng không thể khiến ta thôi chán ghét Ma giáo!”
Hồng Đậu không hỏi nhiều về chuyện đó nữa, nàng chỉ quan tâm một vấn đề, “Du Tử Tức hiện đang ở đâu?”
“Hắn đi về phía Đại Mạc.”
“Đại Mạc?” Hồng Đậu nhíu mày, đây là một nơi vừa nghe đã biết không dễ tìm người.
Diệp Thu Bạch nói: “Mấy ngày gần đây giang hồ truyền đến tin tức, Đại Mạc cổ lâu lại lần nữa lộ diện trong sa mạc, nhưng cơ quan trong đó trải rộng, khói độc tràn đầy, người thường khó có thể vào nổi. Bảo chủ của Đại Mạc cổ lâu phát ra lời mời trong giang hồ, bất luận là ai, bất luận là chính hay tà, chỉ cần người này có thể lấy được Thần Nông Thảo chữa được bách bệnh từ địa bảo* (kho báu dưới lòng đất) ra ngoài, vậy những kho báu khác trong cổ lâu đều có thể cho người đó hưởng dụng.”
Trong khoảng thời gian ngắn, các hiệp khách võ lâm đều tiến về phía Đại Mạc cổ lâu.
Nghe đồn kho báu này phú khả địch quốc, Du Tử Tức đương nhiên cũng muốn đi.
Đan Tiểu Phiến lại nói: “Từ Đường Môn tới Đại Mạc phải đi qua Hộc Châu, Phương Hồng Đậu, ngươi… cũng có thể về thăm nhà.”
“Phương gia…” Hồng Đậu lẩm bẩm, đúng vậy, nàng ngay từ đầu đã quyết định muốn đi Phương gia, nàng muốn dẫn theo A Miên đi cùng.
Nhưng A Miên không còn nữa…
Hiện tại trên thế giới này, điều có thể khiến Hồng Đậu cảm thấy áy náy, chính là việc nàng chiếm thân phận “Phương Hồng Đậu” này. Giờ đây khi nàng chuẩn bị không màng tất cả để trả thù Du Tử Tức, nàng cũng nhất định phải đến Phương gia xem sao.
Diệp Thu Bạch nói: “Ta và Thẩm Trang chủ cũng muốn đi Đại Mạc, Phương cô nương, cô có nguyện ý đồng hành cùng chúng ta không?”
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng định tới Đại Mạc.” Đan Tiểu Phiến nói: “Phương Hồng Đậu, ngươi liền cùng chúng ta đi thôi.”
“Không cần, ta có thể tự đi một mình.” Hồng Đậu bước nhanh rời khỏi.
Đan Tiểu Phiến nhìn bóng dáng nàng đi xa, cũng có chút khó chịu mím môi, “Nàng khẳng định là không muốn thấy Thẩm Lạc Ngôn.”
“Ta cũng nghĩ thế.”
Đan Tiểu Phiến liếc mắt nhìn Diệp Thu Bạch, “Cho nên vừa rồi ngươi nhắc tới Thẩm Lạc Ngôn làm gì?”
“Cái này…”
Không nghe hắn trả lời, Đan Tiểu Phiến “Hừ” một tiếng rời đi.
Diệp Thu Bạch lắc đầu, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy, Hồng Đậu dù sao cũng nên cởi bỏ khúc mắc này với Thẩm Lạc Ngôn mà thôi, rốt cuộc trong chuyện này, Thẩm Lạc Ngôn cũng coi như người bị hại. Diệp Thu Bạch hiểu Thẩm Lạc Ngôn, đừng nhìn Thẩm Lạc Ngôn mặt ngoài tựa như không có gì, nhưng trên thực tế, sự giày vò mà nội tâm hắn phải chịu, ai cũng không cảm nhận được.
“Diệp đại Minh chủ, ngươi còn tới dẫn đường hay không!” Đan Tiểu Phiến mù đường đứng giậm chân phía trước.
Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ nói: “Đây rồi đây rồi, Đan đại tiểu thư.”
Bình luận