Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Hồng Đậu không muốn nhìn thấy Thẩm Lạc Ngôn, đây là điều nàng sẽ không phủ nhận, dù trong lòng nàng biết, Thẩm Lạc Ngôn cũng chỉ bị khống chế mới giết người mà thôi, hung thủ thực sự, cũng không phải hắn.
Nhưng mặc kệ thế nào, Hồng Đậu cũng không quên được, ngày hôm đó, chính kiếm trong tay Thẩm Lạc Ngôn đâm vào thân thể A Miên.
Khi Hồng Đậu rời khỏi Đường Môn, nàng không nói cho ai cả, càng không nói cho Mông Nhi. Nàng không hy vọng Mông Nhi bị liên lụy vào.
Hồng Đậu không phải người giỏi tìm đường, nàng tìm một thương đội, thanh toán chút tiền, ngồi trên xe bọn họ. Sau lộ trình khoảng năm sáu này, nàng rốt cuộc tiến vào Hộc Châu.
Sau khi Hồng Đậu vào Hộc Châu liền tách khỏi thương đội, Phương gia ở Hộc Châu là nhà giàu có tiếng, tùy tiện tìm một người bán hàng rong hỏi một chút, Hồng Đậu cũng biết được đường đến Phương gia.
Trong trí nhớ của Hồng Đậu, nàng chưa từng có ký ức ở cùng với người Phương gia, nhưng chờ đến khi thật sự đứng ở cửa Phương gia, nàng lại cảm thấy thấp thỏm. Nàng bỗng nhiên nhớ tới bốn chữ ‘cận hương tình khiếp*’ (cảm giác bồi hồi có chút lo sợ khi lâu ngày về tới cố hương). Nàng quả thực có ý nghĩ muốn thay thế “Phương Hồng Đậu” đến thăm Phương gia, nhưng đứng ở nơi này, nàng lại bỗng nhiên nghĩ đến, nàng rất nhanh sẽ phải đi Đại Mạc, cũng không biết có còn cơ hội trở về hay không, cần gì phải khiến người Phương gia thêm tiếc nuối khi cách biệt?
Hồng Đậu lui về phía sau một bước, dần dần rời xa Phương phủ.
Lúc này là hoàng hôn, người đi trên đường vội vàng nện bước, có lẽ đều đang vội về nhà. Những người này có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng lại không một ai có thể dẫn nàng về nhà.
Nàng chợt ngửi thấy hương rượu.
Hồng Đậu dừng chân, nhìn về phía quán nhỏ bán rượu bên đường. Nàng trước kia cũng không thích uống rượu, nhưng hiện tại với nàng, mùi rượu lại có một lực hấp dẫn không rõ tại sao. Đều nói một trận say có thể giải ngàn sầu, nàng vốn không tin, chỉ cho rằng đây là những lời ngụy biện của đám sâu rượu ưa nói dối, chẳng qua lúc này, nàng lại bỗng nhiên muốn đi thử một chút. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Bước chân Hồng Đậu thay đổi phương hướng, đi về phía quán rượu, nàng nói với ông lão bán rượu: “Ông chủ, ta muốn loại rượu dễ say nhất.”
“Nếu tửu lượng không cao, vậy rượu gì cũng đều dễ say nhất.” Ông lão nhìn Hồng Đậu, vư thu dọn bát rượu trên bàn, vừa nói: “Tiểu cô nương, đã gặp chuyện gì đau lòng, đúng chứ?”
“Ông chủ, ta chỉ cần mua rượu.”
Ông lão cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nơi này của ta rượu gì cũng có bán, chỉ là không bán rượu đau lòng. Một tiểu cô nương tuổi còn trẻ như cô, nếu uống say xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ còn muốn một thư sinh yếu đuối mong manh tới bảo vệ cô chắc?”
Hồng Đậu nhíu mày, “Thư sinh gì cơ?”
“Đi theo sau cô kìa.” Ông lão duỗi tay chỉ, “Đó không phải người cô quen sao?”
Hồng Đậu quay đầu lại, thấy được cách đó không xa có một nam nhân đứng cạnh một thân cây.
(Các bạn repost vui lòng up sau mình 10 chương)
Nam nhân kia mặc một bộ nho sam, bộ dạng thanh tú, bề ngoài mang vẻ phong độ trí thức, khô khan đến mức lộ ra sự cổ hủ của thư sinh. Thấy Hồng Đậu nhìn qua, hắn liền cả kinh, lập tức chạy ra sau cây trốn. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Hồng Đậu híp mắt bước đến, không xác định gọi một tiếng, “Kỳ Chiêu?”
“Đại, đại tỷ…” Người trốn phía sau cây chậm rãi dịch bước đi ra, hắn nhu nhu nhược nhược cười một tiếng, “Quả thật là tỷ… Ta còn tưởng ta đã nhìn lầm người.”
“Đây là lý do ngươi đi theo ta?” Mặt Hồng Đậu không biểu cảm, đều do nàng quá đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bởi vậy nàng mới không chú ý, một Kỳ Chiêu vốn không biết võ công đã đi theo nàng một đường.
Kỳ Chiêu lại mất tự nhiên cười cười, dáng vẻ câu nệ nói: “Ta thấy đại tỷ đứng ở cửa Phương phủ hồi lâu, lại không đi vào, mà xem sắc mặt tỷ cũng dường như có chút không thích hợp… Ta không yên tâm, nên mới theo đến đây.”
Bình luận