Kỳ Chiêu lại nói: “Đại tỷ, vì sao ngươi không vào Phương phủ nhìn xem?”
“Không vì sao cả.” Hồng Đậu quay đầu liền đi, “Đừng đi theo ta nữa.”
“Không được!” Kỳ Chiêu vội ngăn trước mặt Hồng Đậu, “Đại tỷ, ngươi lại tính toán đi mua rượu uống sao? Uống rượu nhiều hại thân, ngươi có chuyện gì không vui, có thể nói với ta, cũng có thể nói với Tử Mạch, sao phải khổ sở tra tấn mình?”
Hồng Đậu có chút hứng thú, nàng khoanh tay nhìn hắn, “Kỳ Chiêu, ngươi lấy đâu ra dũng khí chắn đường ta vậy? Ta chỉ cần động một đầu ngón tay, ngươi liền phải bò mà đi đấy.”
Kỳ Chiêu hơi co rúm người lại, nhưng hắn vẫn chưa tránh ra. Hắn không tự tin nói: “Đại, đại tỷ… Cho dù ta đánh không lại ngươi, ta cũng không thể nhìn ngươi đi làm chuyện không tốt.” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Hồng Đậu bĩu môi.
“Ta, ta nói thật mà…” Kỳ Chiêu nói với giọng run run: “Nữ tử uống rượu không tốt, ngươi không thể dưỡng thành thói quen không tốt như vậy.”
Hồng Đậu đau đầu đỡ trán, loại người nàng không thích đối mặt nhất, chính là kiểu giống như Kỳ Chiêu này, rõ ràng yếu như một con tép riu, nhưng lại rất không sợ chết muốn cản trước mặt người khác, “Ta nói này… không phải ngươi cũng quản tức phụ* (vợ) ngươi như vậy chứ?”
“Tử Mạch…” Sắc mặt Kỳ Chiêu khẽ đổi, càng thiếu tự tin hơn, “Tử Mạch thì ta không dám quản…”
(Các bạn repost vui lòng up sau mình 10 chương nhé)
Thoạt nhìn có vẻ hắn đã phải chịu không ít “bạo lực gia đình”.
Hồng Đậu cả giận nói: “Vậy bây giờ ngươi lại dám quản trên đầu ta?”
“Ta… Ta… đó cũng là vì ta muốn tốt cho ngươi…” Kỳ Chiêu hết sức tủi thân khẽ chớp mắt.
Hồng Đậu không muốn thừa nhận mình có loại cảm giác đang bắt nạt kẻ yếu, nàng hít sâu một hơi, lại xoay người đi theo hướng khác.
Kỳ Chiêu lập tức đuổi kịp, “Đại tỷ, Tử Mạch đã trở lại rồi, sau khi người Phương gia biết ngươi và Thẩm Trang chủ tách ra, đều rất lo lắng cho ngươi. Ngươi liền cùng ta về Phương gia đi.”
“Không muốn.”
“Đại tỷ…” Kỳ Chiêu tận tình khuyên bảo: “Ta biết, ngươi vì chuyện bị Thẩm Trang chủ hưu bỏ mà trong lòng không dễ chịu, nhưng ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng, trên dưới Phương gia tuyệt đối sẽ không ai khinh thường ngươi, họ đều đang đợi ngươi về nhà. Cho nên, ngươi cũng không cần cảm thấy mất thể diện…”
Hồng Đậu rốt cuộc dừng bước chân, nàng ngẩng đầu, cả giận nói: “Ai nói với ngươi ta vì bị hưu mới cảm thấy mất thể diện?”
“Đại tỷ… chẳng phải ngươi vì chuyện này, mới ngại không muốn về Phương gia sao?”
“Ai ngại vì chuyện này chứ?” Lúc này tính tình nóng nảy của Hồng Đậu liền lập tức dâng lên, nàng căm giận nói: “Ta lại vì chuyện này mà ngại về Phương gia sao?”
“Nhưng mà…” Kỳ Chiêu không kìm được sợ hãi muốn lui về sau. Hắn nói: “Đại tỷ hiện tại không muốn về Phương gia… Liền chứng minh được…”
“Ta nhổ vào!” Hồng Đậu nhấc chân, đổi lại phương hướng, “Bổn cô nương hôm nay liền về Phương gia! Để ngươi nhìn xem ta rốt cuộc có xấu hổ hay không!”
Kỳ Chiêu lại vội đi theo Phía sau Hồng Đậu, “Đại tỷ, ngươi đợi ta!”
Một lát sau, trong đại sảnh Phương phủ.
Hồng Đậu ngồi trên ghế bảo trì trầm mặc, đối mặt lại là quản gia cùng nhũ mẫu hỏi han ân cần, nàng mới hậu tri hậu giác hiểu rõ, mình dường như đã trúng phép khích tướng của Kỳ Chiêu. Nghĩ đến đây, nàng liền hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Chiêu ngồi bên đó.
Tiếp nhận ánh mắt tức giận không rõ nguyên do, Kỳ Chiêu chớp chớp mắt, dáng vẻ rất vô tội. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Không bao lâu sau, từ cửa truyền đến một giọng nói tràn đầy vui mừng, “Tỷ tỷ!”
Hồng Đậu chỉ thấy một thiếu nữ minh diễm động lòng người chạy vào. Thiếu nữ nhảy lên trước một cái, liền ôm chầm lấy Hồng Đậu.
Bình luận