Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Quả nhiên là thế.
Trong lòng Hồng Đậu lại lộp bộp một tiếng. Nàng còn nhớ rõ, dựa theo phát triển trong nguyên văn, Phương Hồng Đậu sẽ không thích ai ngoại trừ Thẩm Lạc Ngôn cả, nhưng Phương Tử Mạch lại nói cho nàng, Hồng Đậu trước kia từng thích Ôn Quyết, hơn nữa, “nàng ấy” còn hẹn Ôn Quyết muốn trốn hôn. Cái gọi là cốt truyện… từ lúc bắt đầu liền không đúng sao?
Phương Tử Mạch lại bất mãn nói: “Tỷ tỷ ngày đó tin lời hắn nói, cho rằng hắn sẽ dẫn tỷ rời khỏi nơi này, kết quả tỷ ở bến đò đợi một đêm, cũng không chờ được hắn tới. Hắn tuy là sư phụ của tỷ, là sư bá của ta… Nhưng ta vẫn chán ghét hắn, hắn chính là một kẻ phụ tình!”
Giờ phút này trong phòng không có những người khác, mà Kỳ Chiêu lại là một người kín miệng, sợ “bạo lực gia đình”, đương nhiên cũng không dám nói bậy, vì thế Phương Tử Mạch nói chuyện liền không kiêng nể gì.
Hồng Đậu bỗng nhiên nghĩ tới, A Miên đã từng nói với nàng lời đồn đại kia. Ngay trước hôn lễ, đại tiểu thư Phương gia muốn bỏ trốn cùng người trong lòng, nhưng vào ngày đã hẹn, nàng ở bến đò chờ mãi, đợi một ngày một đêm, chỉ chờ được người Phương gia đến đó. Người trong lòng nàng thất hẹn.
Lúc ấy, nàng cũng chỉ cho rằng này đây chỉ là lời đồn đại mà thôi, nhưng hiện tại nàng lại biết được, đây không chỉ là đồn đại, đây là sự thật đã từng xảy ra.
Hồng Đậu có chút hoảng hốt, mà Phương Tử Mạch vẫn còn đang lải nhải giảng, “Tuy ta muốn gọi hắn một tiếng sư bá, nhưng ta một chút cũng không muốn gọi hắn như vậy, hắn lừa tỷ tỷ ở bến đò khổ sở chờ một đêm, hắn không xuất hiện cũng liền thôi, còn mai danh ẩn tích từ đó, không chịu ra gặp người. Hắn cho rằng hắn không ra gặp người là có thể phủ định hắn đã từng làm việc này sao? Nếu bị ta tìm được hắn ở chỗ nào, ta tuyệt đối phải tự tay đánh hắn một trận!” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
“Tử Mạch…” Kỳ Chiêu lại sâu kín lên tiếng, “Đại tỷ đi đường mệt nhọc, hay là… nàng vẫn nên để nàng ấy nghỉ ngơi trước một chút?”
Phương Tử Mạch vừa thấy, lúc này mới chú ý tới Hồng Đậu đang đau đầu đỡ trán, nàng ấy vội nói: “Là ta đã quên, tỷ tỷ mới trở về, để ta dẫn tỷ về phòng nghỉ ngơi trước!”
“Ừm…” Hồng Đậu gật gật đầu.
Cho dù đã xuất giá, nhưng phòng của Phương Hồng Đậu vẫn được quét tước mỗi ngày, nhìn không khác gì trước khi nàng xuất giá cả.
Lúc Hồng Đậu bước vào gian phòng này, nàng bỗng nhiên không nhịn được nghĩ, Phương Hồng Đậu võ công cao cường, nhưng năm đó nàng ấy không chạy trốn, mà lại gả tới Thẩm Gia Trang, liệu có phải vì sau khi nàng phát hiện Ôn Quyết không tới theo hẹn, liền hết hy vọng hay không? Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Hồng Đậu cũng chỉ có thể suy đoán, nàng không cách nào đối thoại với “Phương Hồng Đậu” kia, liền không cách nào biết được đáp án cả.
Nàng đi đến bàn sách, thấy được trên bàn bày giấy bút tốt nhất, mà khiến cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là, trong ống đựng bút cũng không phải bút lông, mà là một cây bút lông ngỗng màu trắng.
Phương Tử Mạch nói: “Tỷ tỷ trước kia lúc không có chuyện gì làm đều sẽ vẽ tranh, tất cả tranh vẽ của tỷ đều được thu lại cất trong ngăn tủ đó, nếu tỷ muốn nhìn, đều có thể lấy ra.” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com
Nói đoạn, Phương Tử Mạch liền đi về phía giá sách.
Hồng Đậu lại bỗng nhiên nói: “Bút này…”
“Bút này à.” Phương Tử Mạch dừng chân lại, nói: “Đều là do tỷ tỷ làm lúc trước, theo lời tỷ tỷ nói, bút như vậy vẽ tranh sẽ tôt hơn… Chẳng qua ta không thích vẽ tranh, cho nên ta cũng không hiểu rõ.”
Nghe vậy, Sắc mặt Hồng Đậu biến đổi, nàng lảo đảo một bước, một đôi tay từ phía sau đỡ cánh tay nàng. Nàng ngước mắt, là Kỳ Chiêu.
Kỳ Chiêu rũ mắt, “Thân mình ngươi quý giá, nếu té ngã té bị thương, ta sẽ rất đau đầu.”
Bình luận