“Sư phụ… người vẫn luôn muốn có được bản đồ Tuyết sơn, nhưng người cũng rất thích sư nương.” La Nhất Bảo bị lòng hiếu kỳ quấy phá, “Nếu có một ngày, bản đồ Tuyết sơn và sư nương chỉ có thể chọn một, người sẽ chọn bên nào đây?”
Ôn Diễn dừng bước chân.
La Nhất Bảo cũng ngừng lại, hắn đột nhiên ý thức được mình vừa hỏi cái gì, liền hận không thể tát chính mình một cái, hắn đang nghĩ xem mình có nên lập tức vận khinh công bay đi không, lại bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái, bởi hắn vẫn chưa cảm thấy bất luận hơi thở nguy hiểm nào từ trên người sư phụ.
Biểu cảm của Ôn Diễn dường như ngưng kết, hắn đứng thẳng bất động, dáng vẻ này của hắn… có lẽ nên nói là cảm thấy mờ mịt.
Nhưng hai chữ “mờ mịt” này, luôn không thích hợp với hắn.
Nếu bản đồ Tuyết sơn và Hồng Đậu chỉ có thể chọn một, hắn sẽ chọn bên nào đây?
Bản đồ Tuyết sơn, là chấp niệm mười mấy năm qua của hắn, mà Hồng Đậu, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ Hồng Đậu sẽ thuộc về nam nhân khác.
Gió lạnh phất lên vạt áo hắn, dáng người gầy ốm trong sắc trời còn tối tăm tựa như tiên nhân bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió mà rời khỏi nơi này.
“Sẽ không có ngày đó.” Ôn Diễn lần nữa nâng bước mà đi, “Không ai, không có chuyện có thể trốn được khỏi tính toán của ta. Chuyện ngoài dự đoán, đều sẽ vĩnh viễn không xảy ra.”
Theo như lời Ôn Diễn, thiên hạ là bàn cờ, người đời chính là quân cờ, toàn bộ thế giới này, hắn chính là người điều khiển bàn cờ đó, không ai có thể tránh được vận mệnh hắn đã lập nên. Bản đồ Tuyết sơn hắn muốn, Hồng Đậu, hắn cũng muốn.
La Nhất Bảo nhìn bóng dáng sư phụ đi xa, ánh trăng thanh lãnh, công tử áo trắng dưới ánh trăng sáng tỏ tựa như thần linh không nhiễm khói lửa phàm trần, hết thảy xung quanh đối với hắn, chẳng qua chỉ là món đồ chơi dùng để tiêu bớt thời gian nhàm chán mà thôi.
“Chuyện ngoài dự đoán đều sẽ vĩnh viễn không xảy ra sao?” La Nhất Bảo vuốt cằm nhíu mày, “Nói như vậy … chẳng lẽ sư phụ thích Hồng Đậu sư muội, cũng là chuyện nằm trong dự kiến của người?”
Không… Lời này có chút kỳ quái.
Một người có khả năng diễn kịch, cho dù diễn có tốt, cũng đều chỉ là hư tình giả ý, mà Ôn Diễn, bất luận sắm vai nhân vật nào, hắn đều có thể diễn rất đạt, bề ngoài khác biệt, tính cách khác biệt, thân phận khác biệt… những điều này hắn đều có thể diễn đến không lặp lại chút nào.
Nhưng việc thích Hồng Đậu này, cũng có khả năng là diễn sao?
La Nhất Bảo không rõ.
Mỗi ngày Hồng Đậu tỉnh giấc, liền phải nhớ lại một lần những chuyện xảy ra trước đây với Ôn Quyết, nàng cố lần tìm trong trí nhớ nhằm tìm ra manh mối về bản đồ Tuyết sơn gì đó kia, nhưng bất luận hồi tưởng mấy lần, nàng cũng chưa nắm được tin tức gì cả.
Chuyện hồi tưởng không gấp được, nàng cũng không thể tiêu phí tất cả thời gian ở chỗ này, còn một tháng nữa là hoạt động tìm bảo vật của Đại Mạc cổ lâu bắt đầu, nàng sợ nếu nàng đến chậm, Du Tử Tức sẽ liền rời đi.
“Tỷ tỷ, vì sao tỷ phải rời đi?” Phương Tử Mạch mới vừa chạm mặt Hồng Đậu ở hoa viên, liền nghe được tin Hồng Đậu muốn rời khỏi, nàng tội nghiệp bắt lấy tay Hồng Đậu, “Rõ ràng tỷ mới trở về không lâu mà…”
“Xin lỗi, Tử Mạch, ta có chuyện cần xử lý.”
“Vậy ta đi cùng tỷ!”
“Chuyện ta phải làm rất nguy hiểm.”
“Vậy ta lại càng muốn đi theo!”
Hồng Đậu đau đầu, xem ra nàng chỉ có thể lén lút rời khỏi nơi này. Nàng rất nhanh nói lảng sang chuyện khác, “Đúng rồi… sao mấy ngày này không nhìn thấy Kỳ Chiêu?”
“Kỳ Chiêu hắn đi chữa bệnh từ thiện.” Phương Tử Mạch bĩu môi nói: “Hắn không ở đây cũng tốt, đỡ chướng mắt ta.”
Bình luận