Lúc ấy, câu trả lời của Hồng Đậu chính là như vậy.
Hiện tại nghĩ đến, hắn khẳng định đã sớm biết nàng đang đợi người, hơn nữa người nàng chờ không phải ai khác mà chính là Ôn Quyết. Nhưng khi đó, Ôn Quyết chỉ e đã rơi vào bẫy của hắn, nên Ôn Diễn mới cố ý đi tới nhìn trò cười của nàng.
“Chuyện Tô Kiếm Lai …” Hồng Đậu nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc bao nhiêu bút tích của ngươi?”
Khóe môi hắn chứa nụ cười nhạt, thanh nhã mê người, “Ta chẳng qua chỉ cho Tô minh chủ một cơ hội an ủi chính mình, ta để hắn thấy được hy vọng. Hồng Đậu, đó là ta đang làm chuyện tốt nha.”
Đúng vậy, chính là vì hắn cho Tô Kiếm Lai hy vọng, nên Tô Kiếm Lai mới có thể u mê cố chấp với chuyện đổi tim, hơn nữa còn vì thứ hư vô mờ mịt này mà giết không biết bao nhiêu người vô tội.
Một thế hệ Võ Lâm Minh chủ, kết cục lại trở thành một ma đầu sát nhân.
Hồng Đậu cảm thấy bi ai, lại càng thêm khủng hoảng.
Ôn Diễn là một người nàng không nhìn thấu, hắn có thể ở sau lưng thao túng hết thảy mọi chuyện, một người khủng bố như thế, nàng lại thật sự có thể đấu được với hắn mà cứu sư phụ trở về được sao?
Chính là vì hắn sâu không lường được, nên dù nàng có tuyệt thế võ công cũng không dám tùy tiện hành động. Nàng không dò xét được bản chất của hắn, đây chính là chuyện bất đắc dĩ nhất.
Nhưng quan trọng nhất chính là, nàng không có nhiều thời gian để tiêu hao với hắn như vậy.
Tay Hồng Đậu chậm rãi nắm chặt thành quyền, móng tay dường như sắp đâm vào thịt. Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy tay nàng, gỡ những ngón tay đang nắm chặt thành quyền ra.
“Hồng Đậu thân thể ngàn vàng, quý giá như vậy… nhất thiết không thể khiến mình bị thương.” Ôn Diễn đặt một thứ vào lòng bàn tay nàng.
Hồng Đậu nhìn lại, chỉ thấy đó là một gói ô mai, phản ứng theo bản năng của nàng chính là đồ của hắn không thể nhận, đặc biệt là đồ ăn. Nàng đang muốn vứt ra, nhưng hắn lại giữ chặt lấy tay nàng, cười nói: “Lần này tới vội vàng, cũng chưa chuẩn bị lễ gặp mặt gì cho sư chất* (đồ đệ của sư huynh/đệ). Lễ mọn nho nhỏ, nếu Hồng Đậu không thích, vậy… ta liền đi hỏi Tử Mạch một chút, xem Hồng Đậu thích gì, về sau ta lại đổi sang thứ khác.”
Nói cách khác, nếu nàng không nhận mà ném đi, vậy hắn sẽ liền tặng đồ liên tục, đến tận khi nàng nguyện ý tiếp nhận mới thôi.
Không chỉ thế, hắn còn muốn tìm tới Phương Tử Mạch.
Hồng Đậu không rõ tại sao lại nghe hiểu ý ám chỉ ngoài lời của hắn. Nàng cắn răng, lại cẩn thận nhìn Phương Tử Mạch đứng ở phía xa. Phương Tử Mạch không nghe rõ bọn họ nói gì, nàng cũng không muốn khiến Tử Mạch bị liên lụy, nàng khẽ cắn môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đa tạ sư thúc tặng đồ, ta… rất thích.”
Hắn cười, “Nếu Hồng Đậu thích, vậy về sau ta lại tặng nhiều một chút tới đây.”
“…” Hồng Đậu không nói gì, thầm nghĩ mình dường như đã nhảy vào hố của hắn.
Nàng thật sự nhìn không thấu Ôn Diễn này. Hắn đương nhiên không phải người tốt gì, từ chuyện hắn cầm tù sư huynh mình, tính kế Võ Lâm Minh liền có thể nhìn ra. Chỉ là… sự quan tâm và chăm sóc của hắn đối với nàng, có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ.
Hồng Đậu đương nhiên sẽ không vì vậy mà thả lỏng đề phòng với hắn, ngược lại, chính vì vậy mà nàng mới cảm thấy người nam nhân này càng đáng sợ hơn.
Hắn nói ra hết mấy chuyện hắn tính kế Võ Lâm Minh đó, là bởi hắn có tự tin, cho dù nàng có đề phòng cũng không làm nên chuyện gì cả, đây là một nam nhân tự tin lại đáng sợ.
Ôn Diễn cảm nhận được sự đề phòng của Hồng Đậu đối với mình lại tăng lên một bậc, hắn sung sướng sâu sắc. Chính là như vậy, càng tốn tâm tư phòng bị hắn, nàng mới càng ít thời gian nghĩ đến Ôn Quyết hơn.
Bình luận