Nghĩ tới Hồng Đậu…
Trong lòng Ôn Diễn lại có chút ngứa ngáy. Hắn giống như La Nhất Bảo, dường như hắn cũng có vướng bận.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Hắn cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc chặt đứt vướng bận này, nhưng, hắn vẫn luyến tiếc.
Người theo đuổi đỉnh cao, khi phát hiện mình có vướng bận, thông thường nhất chính là một đao chặt đứt vướng bận này, nhưng, đây chẳng qua là lựa chọn của kẻ nhu nhược.
Tin tưởng bản thân sẽ không để người khác lợi dụng vướng bận của mình uy hiếp mình, đây mới là lựa chọn của kẻ mạnh.
Ôn Diễn chính là kẻ mạnh.
Hắn không cần chặt đứt bất cứ thứ gì, bởi hắn có đủ tự tin cùng năng lực có thể bảo vệ Hồng Đậu thật tốt.
Ôn Diễn rũ mắt, nhìn ngọc bội màu trắng trong tay, hắn thầm nghĩ, rất nhanh thôi, kế hoạch của hắn đều có thể hoàn thành.
Nói đến bên kia, sau khi Hồng Đậu rời đi, dựa vào ký ức trong đầu mình, nàng rất nhanh liền đi tới nhà kho. Nói là nhà kho, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là một gian phòng, khi còn nhỏ nàng và Tử Mạch có đồ chơi nào không muốn chơi nữa, tất cả đều ném đến nơi này, dần dà, nơi này cũng liền trở thành “nhà kho” trong miệng hai người các nàng.
Gian phòng này đã lâu không ai vào cả, Hồng Đậu vừa mở cửa đã bị tro bụi làm cho sặc một chút, nàng giơ tay xua bụt, lúc này mới đi vào, đầu tiên lọt vào trong tầm mắt chính là những món đồ chơi bỏ đi của nàng và Tử Mạch.
Hồng Đậu còn nhớ rõ, lúc trước nàng đã để tất cả những thứ Ôn Quyết đưa cho nàng vào trong một cái rương, nên không cần mất quá nhiều sức, nàng liền thấy được chiếc rương gỗ phủ bụi trong góc kia.
Trên rương phủ một tầng bụi thật dày, nàng cũng không quan tâm, liền trực tiếp mở rương ra. Đập vào mắt chính là mấy thứ đồ chơi nhỏ mà con gái thường thích, có chuông gió, có sách truyện, còn có tượng đất đáng yêu… Hồng Đậu xem qua hết một lượt mấy thứ này, trong lòng chỉ hơi buồn bã, sự đời đổi dời, cảnh còn người mất.
Cuối cùng, nàng cầm lấy một thanh trường kiếm ở dưới đáy rương.
Nàng tay cầm chuôi kiếm, thân kiếm hơi ra khỏi vỏ, thân kiếm được đúc từ huyền thiết, cực mỏng, lộ ra hàn quang nhàn nhạt, lưỡi kiếm càng thêm sắc bén vô cùng, sợi tóc thổi qua cũng bị chặt đứt.
Đây là thứ mà vào năm Hồng Đậu mười hai tuổi, Ôn Quyết đã tặng cho nàng, hắn nói kiếm này tên là Bích Thủy.
“Bích thủy chiếu đa tư, chu trung dư hữu xuân. (Nước xanh chiếu tâm tình, trong thuyền có mùa xuân)
Tối liên tòng ngạn thảo, như luyến độ giang nhân. (Cỏ bên bờ nối tiếp như lưu luyến người qua sông)
Yên thái biến nùng thụ, ca thanh phúc lục hi. (Khói biến thành rừng cây, tiếng ca che đi màu áo ai xanh ngắt)
Phù gia đạt giả sự, diệc vị tự do thân.” (Giúp người đạt thành chuyện, cũng chẳng có được tự do)
Khi đó Hồng Đậu vẫn chưa hiểu nổi, bài thơ này đặt ở đây rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại nàng đã hiểu rõ. Với người yêu thương, Ôn Quyết cầu mà không được, với bản thân, hắn chưa bao giờ đạt được tự do mà mình muốn.
Ôn Quyết từng nói với nàng, hắn từ nhỏ đã được sư phụ sư nương nhận nuôi. Sư phụ và sư nương đều đối xử cực tốt với hắn, cho nên trách nhiệm nỗ lực tập võ, coi chừng Ôn Diễn không cho hắn làm hại võ lâm, Ôn Quyết rất vui vẻ tiếp nhận. Kỳ thật, nói đúng ra là ngoài việc không để Ôn Diễn làm hại võ lâm, hắn cũng đồng thời phải bảo vệ Ôn Diễn, không để Ôn Diễn vì mấy ý nghĩ không thể hiểu được kia mà mất đi tính mạng.
Ôn Quyết cũng từng nói với nàng, “Sư phụ và sư nương đều chưa bao giờ cưỡng chế ta làm gì cả, nhưng khi ta đồng ý chăm sóc sư đệ, sư phụ và sư nương đều biểu lộ thần sắc yên tâm. Ta biết, đối với bọn họ mà nói, sư đệ vĩnh viễn là một người họ không thể bỏ xuống được.”
“Vậy sư phụ thì sao?” Hồng Đậu mười hai tuổi ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn dưới ánh chiều tà càng hiện ôn nhu, nàng hỏi: “Chẳng lẽ sư phụ muốn cả đời đều bị gắn liền với sư thúc sao?”
“Ta làm như vậy… thì ngoài sư đệ ra, mọi người đều sẽ vui vẻ.” Hắn cười, “Vậy ta làm như thế, không phải tất cả đều vui mừng sao?”
Bình luận