“Nhưng… sư phụ lại chưa hề suy nghĩ cho chính mình nha.” Hồng Đậu mím môi, cảm thấy khó mà hiểu được.
Ôn Quyết xoa đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Hồng Đậu ngoan, không phải ai cũng có thể sống cho chính mình.”
Nàng bất mãn bắt lấy tay hắn, “Vì sao không thể? Chỉ cần sư phụ muốn, liền có thể mặc kệ an nguy võ lâm gì đó, cũng có thể mặc kệ sư thúc gì đó. Sư phụ chỉ cần ở lại Phương phủ, làm sư phụ ta là tốt rồi.”
“Nếu như vậy, không phải ta cũng coi như bị cái danh sư phụ của con trói buộc sao?”
“Cái này không giống!” Hồng Đậu đứng lên, hai tay chống nạnh nói: “Sư phụ và sư nương của sư phụ, bọn họ có con của họ, nên họ không thể cho sư phụ tất cả yêu thương, nhưng con có thể mà! Con có thể trao tất cả yêu thương của con cho một mình sư phụ. Người muốn đi ngao du, vậy con liền sắp xếp tay nải đi cùng người, người muốn đi xem núi, con liền cùng người đi leo núi, người muốn nhìn sông, vậy con liền mua một chiếc thuyền lớn, người muốn ngắm mây… vậy con liền chi tiền thuê người xây một cái lầu thật cao! Chỉ cần sư phụ muốn, con đều sẽ hết sức hoàn thành! Ngày tháng như vậy không tốt sao?”
Thần sắc hắn hơi ngừng lại, có chút không biết nói gì.
Hồng Đậu hai mắt trông mong nhìn hắn, hỏi lại một lần, “Sư phụ, cùng con sống qua ngày tháng như vậy, không tốt sao?”
“Tốt…” Hắn chậm rãi cười, chậm chạp nói: “Ngày tháng như vậy … rất tốt.”
Nàng vui sướng cười, “Vậy…”
“Nhưng ngày tháng như vậy, một khi rơi vào trong đó, ta sợ mình sẽ không bước ra nổi.” Hắn ngắt lời nàng, lại nhìn nàng nói: “Hồng Đậu, tuổi con còn nhỏ, còn có rất nhiều chuyện chưa từng trải qua, cho nên con vẫn còn rất nhiều chuyện không rõ.”
Nàng giậm chân, “Con không nhỏ, con nói thích người đều là sự thật!”
“Phải phải phải, đều là sự thật.” Hắn bật cười.
Hồng Đậu nghe ra lời hắn nói chỉ là có lệ, trong lòng tuy tức, nhưng lại không cách nào phát tiết ra, chỉ có thể căm giận ngồi lại chỗ của mình, quay đầu đi không nhìn hắn.
Sau một lúc lâu sau mới nghe được hắn nói: “Hồng Đậu, đừng giống ta.”
Hồng Đậu không rõ, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.
Ngón tay Ôn Quyết khẽ động, một đạo kiếm khí bay ra, từ trên cây, một đóa hải đường màu đỏ rơi vào lòng bàn tay hắn. Cài đóa hải đường lên tóc nàng, hắn khẽ vuốt một lọn tóc dài của nàng buông bên vai, nhẹ giọng cười nói: “Cho dù là hải đường đẹp nhất, rực rỡ động lòng người cũng không bằng một phần của con. Cả đời con đều phải bình an vui vẻ, đừng nên giống ta … mê luyến sao trời xa xôi không thể với tới. Cho nên, con cũng đừng đi thích cơn gió không cách nào dừng lại.”
Cơn gió là hắn, vậy sao trời là ai đây?
Lại là ai đây?
“Sư phụ… người sư phụ thích, rốt cuộc là ai đây?”
Ngày hôm đó Ôn Quyết không trả lời.
Trên thực tế, hắn cũng chưa bao giờ trả lời vấn đề này.
Hồng Đậu nhìn Bích Thủy kiếm trong tay, tỉnh táo lại từ trong hồi ức. Đoạn chuyện cũ năm xưa này khiến nàng không khỏi nhất thời thổn thức.
Cuối cùng, hắn vẫn không có được ngôi sao trời kia, mà nàng, cũng không chờ được cơn gió ấy nói muốn dừng lại vì nàng.
Hồng Đậu cầm kiếm đứng lên, có lẽ là do ngồi quá lâu, nên chớp mắt đứng lên đó nàng có chút váng đầu. Thân mình chẳng qua chỉ lung lay một chút, nhưng rất nhanh, một đôi tay đã đỡ lấy cánh tay nàng.
Hồng Đậu cả kinh, kiếm trong tay rơi xuống đất, nàng lại xoay người, thấy đó không phải Ôn Diễn thì là ai? Nàng lập tức lui ra sau một bước, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Tới xem Đậu Nhi ngoan hồi tưởng chuyện cũ nha. Đậu Nhi ngoan quá mức trầm mê trong hồi ức tốt đẹp, hoàn toàn không phát hiện ta đã đến đấy.” Ôn Diễn mỉm cười mê người, hắn bước về phía trước một bước, một chân liền giẫm lên thân Bích Thủy kiếm, hắn cười, “Thật xin lỗi, ta không thấy trên đất lại có thứ đồ không bắt mắt như vậy.”
Này!
Hồng Đậu dựng thẳng mày.
Nếu ngươi xin lỗi thì sao không mau dịch chân ra hả!
Bình luận