Ôn Diễn ngay lúc người khác không kịp phòng ngừa liền nói chuyện “đen tối”, hơn nữa hắn còn nói hào phóng như vậy, ôn hòa như vậy…
Hồng Đậu nhất thời lại hoài nghi mình rốt cuộc có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, nàng trầm mặc trong chốc lát, trực tiếp nâng bản đồ cầm trong tay lên.
Thấy được đồ vật tính kế nhiều năm mới có, phản ứng của Ôn Diễn lại rất bình thường, hắn chỉ đơn giản “À” một tiếng, nói: “Vật ấy quả nhiên trong tay ngươi.”
“Ta đưa đồ cho ngươi, ngươi thả sư phụ ta.”
“Không vội.” Ôn Diễn cười cười, thản nhiên nói: “Để đồ ở chỗ ngươi ta rất yên tâm.”
“Ngươi có ý gì?”
Ôn Diễn nói: “Ý của ta rất đơn giản. Ta cùng Hồng Đậu, có thể lại ở chung với nhau thêm mấy ngày, giao dịch để sau cũng không vấn đề gì cả. Nếu hiện tại ta lấy đồ, thả người, Đậu Nhi ngoan nhất định sẽ không chịu để ý đến ta nữa, đúng không?”
Hồng Đậu mím môi, nhất thời lại không còn lời nào để nói. Nàng khẽ cắn môi, nói: “Ngươi rốt cuộc đang có ý định gì? Hay là… sư phụ ta đã đã xảy ra chuyện!?”
Không trách Hồng Đậu sẽ nghĩ theo hướng này, nếu Ôn Diễn chậm chạp không chịu hoàn thành giao dịch, vậy chính là cho thấy, Ôn Quyết rất có thể… rất có thể đã…
“Hồng Đậu cần gì phải khẩn trương như thế?” Vẻ tươi cười của Ôn Diễn càng thêm mê người, “Thấy lo lắng cho sư huynh kia của ta như vậy, thật ra lại càng khiến ta không nhịn được mà muốn làm chút gì đó đối với hắn.”
Trong lòng Hồng Đậu quýnh lên, “Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, tìm được bản đồ rồi, ta cũng nguyện ý đưa bản đồ cho ngươi. Chúng ta đã thỏa thuận tốt, chỉ cần ta đưa bản đồ cho ngươi, ngươi liền thả sư phụ ta, ngươi không thể nói không giữ lời!”
“Đáng tiếc chính là… theo ý ta mà nói, chữ tín chẳng qua là thủ đoạn dùng để trói buộc loại người ngu xuẩn thôi.” Ôn Diễn bước về phía trước một bước, đến gần nàng xong, hắn thấp giọng cười, “Hồng Đậu, thứ ta không cần, tùy tiện ai đoạt đi cũng được. Nhưng, thứ mà Ôn Diễn ta muốn có, bất luận dùng loại thủ đoạn nào, ta cũng đều phải có được.”
Hồng Đậu giật mình trong lòng, chậm rãi lui ra sau một bước, bởi sự cố chấp nhất định phải đạt được trong mắt hắn khiến nàng có một loại khủng hoảng không rõ tại sao. Nàng nắm chặt bản đồ trong tay, điều chỉnh cảm xúc hỏi lại: “Ôn Diễn, tờ bản đồ này, rốt cuộc có thể đổi lấy tự do của sư phụ ta hay không?”
Nói đoạn, nàng cầm tờ bản đồ bằng hai tay đưa ra phía trước, thái độ của nàng rất rõ ràng, nếu hắn nói không thể, vậy nàng liền trực tiếp xé nát tờ bản đồ này.
Không khí thoáng chốc rơi vào giằng co.
“Ôn Quyết hắn… đối với ngươi lại thật sự quan trọng vậy sao?” Trên mặt Ôn Diễn dần mất đi ý cười, gương mặt không biểu cảm tựa như hồ nước bình lặng không gợn sóng, chỉ riêng đôi mắt của hắn đã khiến người ta chịu áp lực vô hạn.
Hồng Đậu không hiểu vì sao hắn lại chấp nhất với vấn đề này như thế. Nếu hắn hỏi, vậy nàng cũng liền nói, “Ta và sư phụ ở chung gần mười năm thời gian, võ công của ta đều là do sư phụ truyền thụ, những năm gần đây, sư phụ cũng đối đãi ta không tệ. Ngươi nói xem, đối với ta sư phụ có trọng yếu hay không?”
Đây là một vấn đề không cần đáp án.
Ôn Diễn lại không cam lòng hỏi tiếp: “Vậy A Miên thì sao? Địa vị của A Miên trong lòng ngươi, so sánh với Ôn Quyết, thì bên nào nặng bên nào nhẹ?”
Mũi chân Hồng Đậu khẽ điểm, nội lực cường đại nhấc bổng thanh kiếm gỗ đặt trong một góc lên, tay nàng cầm chuôi kiếm gỗ, mũi kiếm lao thẳng về phía Ôn Diễn, Ôn Diễn không tránh không né, lưỡi kiếm gỗ vốn không chút sắc bén này, đã cắt lấy vài sợi tóc đen của hắn.
“Nếu lại để ta nghe được ngươi nhắc tới tên A Miên lần nữa… Ta tuyệt đối sẽ giết ngươi!” Ánh mắt Hồng Đậu lạnh xuống. Trong một khắc này, nàng đã trở nên không giống nàng trước kia.
Bình luận