Ôn Diễn có thể cảm nhận được sát ý che trời lấp đất đến từ phía nàng. Vào thời điểm người thường nên thận trọng chống đỡ này, hắn lại cười khẽ, khóe mắt hơi cong, ý cười trong con ngươi có loại phong tình mê người. Hắn nói: “Bên nào nặng bên nào nhẹ… Ta nghĩ ta đã biết đáp án.”
Hồng Đậu nắm chặt chuôi kiếm, nỗ lực khống chế xúc động muốn một kiếm chém hắn của mình.
Thanh kiếm gỗ này, còn là do Ôn Quyết tự mình làm cho nàng khi nàng bái Ôn Quyết làm sư phụ.
Ôn Diễn cười, hoàn toàn bỏ qua thanh kiếm gỗ đặt bên cổ mình kia, hắn bước tới gần Hồng Đậu thêm một bước, vươn một bàn tay ra, tâm tình tốt nói: “Đưa bản đồ cho ta, ta dẫn ngươi đi gặp Ôn Quyết.”
Hồng Đậu cẩn thận, “Ngươi sẽ không gạt ta nữa chứ?”
“Đậu Nhi ngoan nói đùa rồi.” Ôn Diễn híp mắt, cười khẽ nói: “Ta thương ngươi còn không kịp, sao lại có thể lừa ngươi đây?”
Hồng Đậu ha hả hai tiếng, căn bản không thèm tin chuyện ma quỷ của người này. Nhưng nàng cũng biết, dù sao Ôn Quyết cũng ở trên tay Ôn Diễn, ngoại trừ tin tưởng hắn, nàng không còn biện pháp nào cả, nhưng cứ như vậy giao bản đồ vào trên tay hắn, nàng cũng không cam lòng, vì thế, nàng hung tợn nói: “Ngươi thề cho ta!”
“Thề?” Ôn Diễn có lòng tốt nhắc nhở, “Đậu Nhi ngoan, thứ cho ta nói thẳng, sở dĩ một người phải thề để người khác an tâm, là bởi người này còn có thứ cố kỵ, mà ta, nói thực ra… trên thế giới này, ta cũng không có gì cố kỵ hết, cho dù ta muốn thề cho Hồng Đậu nghe, ta cũng không biết nên lấy cái gì ra làm đại giới cả.”
Đây thật đúng là lời hắn có thể nói, trong mắt không chứa hết thảy, không ai bì nổi như vậy.
Hồng Đậu lại không ưa nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất này của hắn, nàng cắn răng, “Ngươi liền thề, nếu ngươi gạt ta, vậy ngươi liền đoạn tử tuyệt tôn!”
“Đoạn tử tuyệt tôn sao?” Tầm mắt Ôn Diễn như có như không dừng trên bụng nàng, tâm tình hắn chợt có chút vi diệu khó tả.
Hồng Đậu lại không hiểu cảm giác vi diệu của hắn, ngược lại còn tiếp tục nói: “Thế nào? Ngươi không dám thề sao?”
Theo nàng thấy, chỉ cần là cổ nhân, cho dù là người theo thuyết vô thần, bọn họ cũng sẽ mang ý nghĩ thà tin là có, không thể tin là không. Đoạn tử tuyệt tôn, đối với bọn họ mà nói chính là một đại sự lớn bằng trời!
Ôn Diễn thở dài, “Thôi được, ta thề, nếu ta lừa ngươi, vậy ta liền đoạn tử tuyệt tôn.”
“Lời này chính là ngươi nói, ông trời đều nghe thấy cả!” Hồng Đậu hừ “Hừ” một tiếng, lúc này mới giao bản đồ trong tay cho hắn, “Nếu ngươi dám gạt ta, liền đoạn tử tuyệt tôn. Sư thúc… ngươi phải nhớ kỹ những lời này.”
Ôn Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng đắc ý dào dạt, nhất thời buồn bực hoàn toàn tan biến, hắn chợt nghĩ, thề độc thì cứ thề độc thôi, chỉ cần nàng vui, vậy hắn nói mấy câu cũng không có gì to tát cả.
Dù sao đoạn tử tuyệt tôn cũng là chuyện của Ôn gia bọn họ, chứ đâu phải chuyện của một mình hắn.
Loại ý nghĩ này của Ôn Diễn, đã là không quan tâm ở mức điển hình, cho nên mặc kệ phát triển ra sao cũng được. Nói cách khác, thật sự đoạn tử tuyệt tôn thì thế nào? Hắn hoàn toàn không để bụng.
“Đồ ngươi đã lấy được, mau dẫn ta đi gặp sư phụ ta!”
Ôn Diễn thấy dáng vẻ gấp khó dằn nổi của nàng, trong lòng lại có chút chua, chẳng qua niệm tình địa vị của A Miên trong lòng nàng nặng hơn, hắn vẫn cười nói: “Đi theo ta.”
Hồng Đậu đi theo phía sau hắn, rời khỏi phòng, lại đi theo hắn ra khỏi đại môn Phương phủ, đi tới cửa tòa nhà cách vách.
Bình luận