“Vấn đề này, ngươi không nên hỏi ta.” Hồng Đậu không chút do dự nói: “Bất luận ta trả lời thế nào, cũng không thay đổi được quá khứ của ngươi.”
Ôn Diễn cười cười, ngữ khí vẫn chưa lộ vẻ thất vọng, “Đây thật đúng là câu trả lời Hồng Đậu sẽ nói.”
Hồng Đậu không hiểu nhân cách phản xã hội này của Ôn Diễn rốt cuộc là do trời sinh, hay là do cách làm của phụ thân hắn đối với hắn dần dần tạo thành. Có lẽ, Ôn Diễn cũng sẽ giống như những người khác vậy, canh cánh trong lòng đối với những bất công trước kia mình gặp phải. Nhưng Hồng Đậu biết mình không nên đồng tình với hắn.
Mặc kệ thế nào, Ôn Diễn hiện tại ở trước mặt nàng, đã là một Ôn Diễn như vậy.
Hồng Đậu lại lạnh giọng nói: “Giao thuốc giải ra đây.”
“Tuy ta rất vui lòng thỏa mãn mọi yêu cầu của Đậu Nhi ngoan, chẳng qua…” Ôn Diễn chậm rãi cười nói: “Phần thuốc giải này, ta lại không muốn giao ra.”
Hồng Đậu cắn răng, “Ngươi đã nói, chỉ cần ta cho ngươi bản đồ…”
“Giao dịch của chúng ta, là Hồng Đậu đưa bản đồ cho ta, ta liền thả sư huynh.” Ôn Diễn tâm tình tốt cong khóe mắt lên, “Ta cũng không nuốt lời, không phải sao?”
Hồng Đậu nghẹn họng, trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra lời gì để phản bác.
“Không sao…” Ôn Quyết suy yếu nắm lấy tay Hồng Đậu, hắn thong thả nói: “Nếu hắn thật sự muốn giết ta, cũng có thể dùng thi thể của ta giao dịch với con, nếu hắn chưa giết ta, chỉ hạ độc… có nghĩa hắn đang cho ta thời gian, để ta tự mình tìm ra phương pháp giải độc, đây là lạc thú của hắn khi chứng kiến con mồi nỗ lực giãy giụa dưới lưỡi dao của thợ săn.”
Ôn Diễn nghe vậy liền cười, “Sư huynh quả nhiên rất hiểu ta.”
Hồng Đậu căm giận nói: “Ngươi đúng là người tính tình ác nghiệt!”
“Không có cách nào, cho dù ta tính tình ác nghiệt như vậy… nhưng ta cũng có người thích nha.” Ôn Diễn híp mắt cười, thần sắc ôn hòa của hắn không chút che giấu một phần kiêu ngạo.
Hồng Đậu không hiểu sự kiêu ngạo này của hắn là từ đâu mà ra, chỉ có thể lại lạnh mặt nói một câu: “Có người có thể coi trọng ngươi, đó là mắt người đó bị mù!”
“Theo ta quan sát, đôi mắt nàng rất tốt.” Khóe môi Ôn Diễn chứa một nụ cười nhạt, ôn hòa như ngọc, “Đặc biệt là khi nhìn ta, đôi mắt đẹp kia của nàng sẽ đặc biệt sáng.”
Hồng Đậu thật sự không rõ vì sao khi hắn dùng ngữ khí ôn nhu sủng nịch nói chuyện, lại muốn nhìn chằm chằm vào nàng. Tâm tư của hắn vốn người thường cũng không cách nào lý giải, Hồng Đậu đơn giản nói cho chính mình, không cần để ý tới mấy lời như thật như giả đó của hắn.
Ôn Diễn lần thứ hai cong môi, “Độc của ta, người thế gian quả thật khó giải, nhưng Hồng Đậu cũng không cần lo lắng, chỉ với năng lực của sư phụ ngươi, hắn sẽ không dễ dàng bị độc chết như vậy. Chúng ta hãy cùng chờ kỳ tích xảy ra đi.”
Đương nhiên, nếu Ôn Quyết không cách nào giải độc … điều này đối với Ôn Diễn mà nói, trên tay hắn sẽ lại có thêm một lợi thế.
Ôn Quyết nhẹ giọng kêu: “Hồng Đậu, chúng ta rời đi.”
“Dạ.” Hồng Đậu không nhìn Ôn Diễn nữa, mà đỡ Ôn Quyết đi ra ngoài phòng, lúc này Ôn Diễn cũng không chặn đường nữa.
Hết thảy của Hồng Đậu đều đã là của hắn, cho dù có Ôn Quyết thì thế nào đây? Không ai có thể từ trong tay Ôn Diễn, cướp đi thứ mà hắn muốn.
Hồng Đậu đỡ Ôn Quyết trở về Phương phủ. Từ rất xa, Hồng Đậu đã thấy Phương Tử Mạch đứng không nhúc nhích dưới tàng cây.
Hồng Đậu đỡ Ôn Quyết vào một đình nghỉ chân, nàng nói: “Sư phụ, người ngồi chỗ này nghỉ ngơi trước một chút, con đi xem Tử Mạch.”
Ôn Quyết nhìn Phương Tử Mạch cách đó không xa, khẽ gật đầu.
Bình luận