“Vè a.” Hồng Đậu phe phẩy cây quạt, quả nhiên là phong lưu tiêu sái, “Ngươi chỉ nói phải đối thơ, chứ có nói không được khác thể loại đâu, số lượng từ bằng nhau không phải được rồi à?”
“Ngươi…… Ngươi cưỡng từ đoạt lí!”
“Cưỡng từ đoạt lí không phải cũng có một chữ “lí” sao?” Hồng Đậu gấp quạt, nàng ôm cánh tay cười nói: “Thế nào, ta xem như đối được thơ của ngươi chứ? Hay là không tính đây? Nếu không tính, ta không ngại ngươi lại ra đề mục khác……”
“Đủ rồi!” Người bán hàng rong sắc mặt xanh mét, hắn cầm chậu hoa trực tiếp nhét vào tay Hồng Đậu, “Coi như hôm nay ta xui xẻo, bồn hoa này coi như là tặng người ta, các ngươi đi nhanh đi, đừng cản trở ta làm ăn buôn bán!”
Thoạt nhìn, người bán hàng rong này đã coi Hồng Đậu như ôn thần, chỉ cầu Hồng Đậu mau chóng rời đi, để không còn bị ba chữ “muốn làm cha” kia của nàng tẩy não nữa.
Hồng Đậu cầm bồn hoa lan này cũng không hề nói lời cảm tạ, nàng hừ hừ vài tiếng, đem cây quạt trả về sạp, hướng về phía Du Tử Tức xua xua tay nói: “Đi, chúng ta đừng để không khí ngu xuẩn nơi này làm bẩn chỉ số thông minh của chúng ta.”
Du Tử Tức ngoan ngoãn trả lời một chữ “Được”, lập tức đi theo phía sau Hồng Đậu.
Chờ đến khi cách xa chỗ đó, Hồng Đậu mới quay đầu hỏi Du Tử Tức, “Uy, ngươi bị thương có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng?” Hắn nghi hoặc, nghe có vẻ, hắn còn không hiểu nghĩa từ này là gì.
Hồng Đậu lại thay cách hỏi khác, “Cái người bán hàng rong kia đánh ngươi có đau không?”
“Đau……” Du Tử Tức ủy khuất gật gật đầu, chẳng qua rất nhanh, hắn lại cười nói: “Nhưng nương có hoa lan, nương cao hứng, Tiểu Du cũng cao hứng, Tiểu Du liền không đau.”
Nếu để những người khác nghe thấy lời này, chỉ sợ tâm cũng sẽ nhịn không được mà rung động.
Nhưng Hồng Đậu lại chỉ nhàn nhạt đem chậu hoa nhét vào trên tay Du Tử Tức, mắt nàng nhìn phía trước, thái độ lãnh đạm nói: “Ta chưa từng nói rằng ta thích hoa lan, ngươi đúng là rảnh rỗi liền tự bới việc ra làm, việc ngươi bị thương này không liên quan gì đến ta cả.”
Tay nàng nghịch hoa lan màu trắng mà Phúc thẩm cho, bâng quơ đá đá hoa cỏ ven đường, trước nay nàng đều không phải người thích hoa.
Du Tử Tức ngoan ngoãn ôm hoa lan đi theo phía sau nàng, trên mặt tươi cười ngây ngốc.
Hồng Đậu vừa đi, vừa vuốt cằm nói: “Không đúng rồi…… Một cái thôn nhỏ mà thôi, vì sao trò chơi trong ngày hội, lại chơi kiểu toàn dân đối thơ cơ chứ?”
Nói chung, nếu như tổ chức hoạt động trong thôn, hẳn là phải chơi loại trò chơi thể lực kiểu như kéo co gì đó đúng không, chẳng lẽ ở cái triều đại không biết tên này, cấp độ phổ cập văn hóa rất cao, bình dân bá tánh đều yêu thích thơ từ ca phú sao?
Hồng Đậu còn đang nghi hoặc, có lẽ là tác dụng tâm lý, nàng vẫn cảm thấy tất cả mọi người dọc đường này, luôn cố ý hoặc vô tình đem ánh mắt đặt trên người nàng, nàng nhìn hoa lan màu trắng trong tay, nghĩ thầm chẳng lẽ là do đóa hoa này? Vì thế, Hồng Đậu không chút suy nghĩ ném hoa lan màu trắng vào trong lòng ngực Du Tử Tức.
Du Tử Tức ngẩn người, tiếp theo liền ôm hoa cười tủm tỉm, hắn hiện giờ, tươi cười sạch sẽ đến mức giống y như một đứa trẻ, lại phảng phất giống như gió xuân, dường như thổi qua nội tâm khiến người ta bình tĩnh.
Mà ở trong mắt Hồng Đậu, đây chẳng qua chỉ là cười ngây ngốc thôi, nàng hỏi: “Chẳng phải là một đóa hoa thôi sao? Cần vui vẻ đến vậy cơ à?”
“Bởi vì đây là đóa hoa đầu tiên Tiểu Du nhận được ……” Du Tử Tức mặt mày tươi tỉnh, khuôn mặt tuấn mỹ vào giờ phút này thánh khiết như thần, so với vẻ ngây ngốc tươi cười hàng ngày của hắn, nụ cười mỉm hiện tại của hắn lộ ra càng nhiều thỏa mãn hơn, giọng nói trầm thấp của hắn cũng hết sức mê người, “Cảm ơn ngươi tặng hoa cho ta, Tử Mạch.”
Hồng Đậu ngước mắt, thấy được bộ dáng cười như gió xuân của Du Tử Tức, trong lòng nàng bỗng nhiên hiểu rõ, hắn đang nhìn nàng…… Lại cũng đang thông qua nàng mà nhìn một người khác.
Bình luận