“Hồng Đậu, thân thể ta đã không cho phép ta trợ giúp con được bao nhiêu nữa.” Ôn Quyết bình đạm như ban đầu mà nói: “Điều duy nhất có thể khiến ta cảm thấy đáng ăn mừng, đó là ta đã sớm truyền công lực của ta cho con. Như vậy, con cũng có thể có vốn liếng đánh cùng Ôn Diễn một trận, nhưng chỗ đáng sợ của Ôn Diễn cũng không chỉ ở võ học của hắn, mà là ở chỗ những mưu kế kín đáo kia của hắn. Đối địch với hắn, con phải cẩn thận một chút.”
Hắn không khuyên Hồng Đậu đừng đi tìm Ôn Diễn, bởi hắn biết rõ, Hồng Đậu không có khả năng không màng đến sinh tử của cha nàng.
“Con hiểu rõ.” Hồng Đậu gật gật đầu, “Con sẽ cẩn thận phòng bị. Sư phụ, người hãy ở lại Phương phủ tĩnh dưỡng thật tốt, nghiên cứu cách giải độc, chờ con tìm được Ôn Diễn rồi, con sẽ nghĩ cách lấy được thuốc giải từ hắn.”
Ôn Quyết chỉ mỉm cười, “Hết thảy cẩn thận.”
Hồng Đậu lần thứ hai gật đầu, nhẹ giọng nói một câu bảo trọng, lúc này mới không chút lưu luyến ra khỏi đại môn Phương gia.
Đích đến sau khi Hồng Đậu rời khỏi Phương gia chỉ có một, đó chính là Đại Mạc Cổ Lâu.
Bởi vì Cổ Lâu hiện thế, Đại Mạc hiện giờ anh tài hội tụ, cũng là ngư long hỗn tạp, Hồng Đậu cũng đã xem qua tờ bản đồ kia, Ôn Diễn muốn đến Bắc Vực Tuyết sơn ở phương Bắc, Đại Mạc cũng nằm ở phương Bắc, nếu Đại Mạc đã náo nhiệt như vậy, thì đó chính là một phần không nhỏ của trăm sắc thái nhân gian, người thích đùa bỡn nhân tâm như Ôn Diễn rất có khả năng sẽ đi xem náo nhiệt, lại chọc ra chút chuyện.
Hồng Đậu nghĩ thầm, tỷ lệ gặp Ôn Diễn ở Đại Mạc là cực kỳ lớn.
Cho dù Hồng Đậu là một kẻ mù đường, nhưng nguyên nhân nàng có thể một mình đi tới Đại Mạc rất đơn giản, bởi trên con đường tới Đại Mạc Cổ Lâu này, thỉnh thoảng liền có thể thấy từng nhóm người kết bè kết đội đi qua, nàng chỉ cần đi theo bọn họ là đủ rồi.
Đại Mạc cát vàng cuồn cuộn, gió nóng liên tục thổi, trong không khí đầy cát bay đá chạy.
Để chống đỡ gió cát, Hồng Đậu cũng giống như người Đại Mạc, mặc một thân áo choàng màu trắng, lại dùng khăn trùm đầu màu trắng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, có thể nói là che chắn đến kín mít, như vậy thì khi vào sa mạc, áo ngoài trắng sẽ không hút nhiệt gây nóng bức.
Có lẽ là ảo giác của Hồng Đậu, thân thể nàng dường như ngày càng không nhịn được mà mệt mỏi, chỉ cưỡi lạc đà đi trong sa mạc một lúc, mà hiện giờ nàng đã cảm thấy cực độ mệt mỏi.
Hồng Đậu mở bản đồ mua từ thương nhân ra. Nói thực, bản lĩnh nhận đường của nàng cũng không lợi hại, lại ở sa mạc không có công trình kiến trúc mang tính nhận diện nào, nàng cầm bản đồ cũng không có tác dụng là mấy.
Nàng lại cất bản đồ, suy xét liệu có nên chờ người đi cùng đường hay không, trong gió bỗng nhiên truyền đến tiếng va chạm của binh khí.
Ở ngay cách đó không xa, mấy tên mã tặc vây quanh một nam nhân trẻ tuổi, trong tay nam nhân kia chỉ có một cây cốt sáo, động tác của hắn thoáng hiện chậm chạp. Tuy có thể nhìn ra hắn căn cơ không cạn, nhưng sớm hay muộn hắn cũng sẽ vì động tác chậm chạp mà trở thành bên thua.
Mã tặc cầm đầu kêu lên: “Nếu ngươi đã là hàng hóa của chúng ta, nên thành thành thật thật nhận mệnh, vậy mà còn muốn chạy trốn khỏi Đại Mạc này… Dù cho ngươi là hàng thượng đẳng, chúng ta cũng không phá quy củ đâu!”
“Sao phải nhiều lời?” Nam nhân trẻ tuổi thân hình đơn bạc, một tiếng cười lạnh lại khí thế mười phần, “Trừ phi ta chết, nếu không đừng mơ muốn ta nghe lời các ngươi.”
Mã tặc giận dữ, hết thảy xông lên, nam nhân trẻ tuổi nắm chặt cốt sáo trong tay, đang định toàn lực đánh trả, lại chợt nghe được tiếng kiếm, mã tặc bị kiếm quang hất ra, nam nhân nghe được từ sau lưng truyền đến một giọng nói dễ nghe.
“Này…” Nữ nhân che mặt ngồi trên lưng lạc đà hỏi: “Ngươi là người Miêu Cương?”
Nam nhân xoay người về phía giọng nói, ngẩng đầu lên, không khí dường như trầm mặc một lát, tiếp theo, hắn nghe được tiếng gió vang lên, cũng nghe được giọng thiếu nữ rất gần, “A Miên!”
Hắn hơi khựng lại, còn chưa trả lời, một đôi tay mềm mại đã ôm lấy mặt hắn. Không biết vì sao, nghĩ đến mình đang bị một thiếu nữ làm ra hành động như vậy, mặt hắn liền hơi nóng lên.
Nhưng rất nhanh, tay nàng rời khỏi mặt hắn.
Hắn cũng nghe được giọng nàng hơi mất mát, “Xin lỗi… Ta đã quá nhớ A Miên, vậy mà lại xuất hiện ảo giác, nhìn mặt ngươi thành mặt A Miên…”
Nam nhân có dung nhan tuấn mỹ kia rất vi diệu mở miệng nói: “Cô nương, người cô nói kia… lại khéo như vậy mà có tên đồng âm với tên ta sao?”
“… Cái gì?”
Nam nhân nói: “Ta cũng tên A Miên.”
Bình luận