“Ngươi… cũng tên A Miên?” Hồng Đậu không rõ mà hỏi. Trên thực tế, việc nam nhân trẻ tuổi này có gương mặt giống A Miên như đúc cũng đã đủ khiến nàng thấy kinh ngạc rồi.
Nam nhân còn chưa kịp trả lời, mã tặc té ngã đã đứng lên từ trên mặt đất, kiếm khí kia của Hồng Đậu vẫn chưa lấy mạng bọn họ, chỉ khiến bọn họ bị chút thương tích mà thôi.
Mã tặc cầm đầu kêu lên: “Ngươi là ai?”
“Không nhìn ra sao?” Đôi mắt Hồng Đậu lộ bên ngoài cong lên, nàng mang đầy ý cười mà nói: “Ta là người anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Ta thấy ngươi là người cố ý phá quán thì có!” Đầu lĩnh mã tặc không dám tùy tiện động thủ, chỉ đứng ở xa căm giận kêu lên: “Người này là hàng hóa của Đại Mạc Cổ Lâu chúng ta. Ngươi muốn giúp hắn, vậy chính là đối địch với Cổ Lâu chúng ta!”
“Đại Mạc Cổ Lâu?” Hồng Đậu khoanh tay, nhướng mày, “Đại Mạc Cổ Lâu tuy không phải danh môn chính phái gì, nhưng từ khi nào Cổ Lâu lại lựa chọn thông đồng làm bậy với mã tặc?”
“Cái gì mà mã tặc?” Người nọ lập tức phản bác nói: “Chúng ta đều là người của Cổ Lâu, ta chính là Cổ Lâu thị vệ trưởng Mã Phong, có chỗ nào giống mã tặc!?”
Đối với bọn họ mà nói, bị nói thành mã tặc không khác gì đang vũ nhục bọn họ, trong thoáng chốc, ánh mắt bọn họ nhìn Hồng Đậu đều có thể phun ra lửa.
Hồng Đậu nhìn đám người tay cầm đại đao, y phục tục tằng, hung thần ác sát này, thực không muốn thừa nhận mình đã nghĩ sai. Nàng xấu hổ cười cười, “Vậy… xin lỗi, các ngươi nhìn quá không giống người tốt, nên ta mới có thể nghĩ các ngươi là mã tặc…”
“Người Trung Nguyên đều thích trông mặt mà bắt hình dong như vậy!” Đầu lĩnh mã tặc… không đúng, là thống lĩnh thị vệ Mã Phong của Đại Mạc Cổ Lâu, hắn cả giận nói: “Ta thấy ngươi chính là cố ý tới đây gây chuyện!”
Hồng Đậu chỉ thầm mặc niệm tên Mã Phong trong lòng một lần liền muốn cười, nhưng nếu nàng thật sự cười thành tiếng, chỉ e sẽ chọc cho người ta càng thêm buồn bực. Nàng khẽ hắng giọng, thấp giọng hỏi nam nhân bên cạnh, “Ngươi rốt cuộc có chỗ nào đắc tội Cổ Lâu?”
“Ta nghe nói trở thành hàng hóa của Cổ Lâu, có thể khiến người muốn chết đi tạo ra giá trị cuối cùng của cuộc sống.”
“Cho nên ngươi liền chủ động tới?”
“Ừm.” Hắn gật gật đầu.
Hồng Đậu lại lén lút hỏi: “Vậy sao bây giờ ngươi lại muốn trốn đi?”
“Ta bỗng nhiên không muốn chết.” Khi hắn nói những lời này, ngữ khí quả thật rất tùy hứng, giống như đang nói hôm nay ta không muốn ăn cải trắng vậy.
Hồng Đậu có chút khó xử, dường như nàng đã quản tới một chuyện không nên quản.
Mã Phong bên kia lại kêu lên: “Nếu ngươi đã biết chúng ta không phải mã tặc, nên biết đây là chúng ta đang chấp hành công vụ. Nếu thức thời thì ngươi mau tránh ra!”
“Cái này…” Hồng Đậu biết mình hiện giờ đuối lý, nhưng người nam nhân này nếu đã tên là A Miên, lại có gương mặt tương tự A Miên, nàng liền không thể mặc kệ. Nàng dùng ngữ khí thương lượng hỏi: “Nếu người nam nhân này là hàng hóa, có thể để ta mua món hàng này không?”
“Hàng hóa của Cổ Lâu, đều phải qua bán đấu giá mới có thể quyết định giá cả. Chúng ta không phải Bảo chủ, không quyết định được việc này! Ngươi mau tránh ra, để chúng ta dẫn hắn trở về!”
Hồng Đậu rối rắm.
Nam nhân tên A Miên kia thấp giọng nói: “Ta và cô nương không thân cũng chẳng quen, cô nương không cần vì ta mà khó xử. Cô cứ rời đi là được.”
“Ta thật ra cũng muốn rời đi… chỉ là ta không thể…” Hồng Đậu lẩm bẩm vài câu, nếu không phải người Miêu Cương này trùng hợp có tên như vậy, cùng có khuôn mặt này, nàng còn lâu mới muốn xen vào việc của người khác!
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa lại có hai bóng người đi tới, một thiếu nữ ngồi trên lưng lạc đà, một nam nhân áo trắng đang ở dắt lạc đà đi. Hình ảnh một nam một nữ một lạc đà này, thật sự rất hài hòa.
Bình luận