Bên tai vẫn là tiếng gió Đại Mạc, Hồng Đậu lần thứ hai mở mắt ra, nhìn người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy đêm Đại Mạc lạnh hơn, mà Ôn Diễn, vẫn là Ôn Diễn kia như cũ.
Ôn Diễn cảm thấy ánh mắt Hồng Đậu, hắn nhìn lại, cười cười với nàng đang thất hồn lạc phách, hắn rất rõ ràng tỏ vẻ, hắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện.
Khi ánh mắt lần thứ hai dừng trên người Du Tử Tức, Ôn Diễn nói: “Du Giáo chủ, chúng ta làm một giao dịch đi.”
“Giao dịch gì?” Du Tử Tức chậm rãi gợi lên một nụ cười câu hồn đoạt phách, quyến rũ yêu mị nói: “Phải nói trước, nếu là thứ ta không xem trọng, Phương Hồng Đậu sẽ chỉ có thể chết trên tay ta… Đây chính là một thi hai mệnh đó.”
Ánh mắt Hồng Đậu khẽ run.
Du Tử Tức cười một tiếng, “Mạch môn của Phương Hồng Đậu đã bị ta nắm trong tay, nàng ta đã mang thai, điều này không lừa ta được.”
“Ta cũng chưa từng nghĩ có thể giấu được ngươi.” Ôn Diễn chậm rãi cong khóe môi, nhẹ giọng nói: “Cho nên, ta quyết định dùng Bản đồ Tuyết sơn, để đổi lấy an toàn của Hồng Đậu.”
“Bản đồ Tuyết sơn?” Thần sắc Du Tử Tức lập tức biến đổi.
Hồng Đậu cũng bất chợt nhíu mày, không dám tin tưởng. Ôn Diễn nguyện ý dùng thứ hắn mưu tính nhiều năm để đổi lấy nàng.
Ôn Diễn cũng đã lấy bản đồ ra, hắn duỗi tay, thản nhiên nói: “Bản đồ ở ngay chỗ này. Du Giáo chủ, ngươi có muốn đổi với ta không?”
“A…” Du Tử Tức cười thành tiếng, “Ngươi nói là Bản đồ Tuyết sơn thì chính là Bản đồ Tuyết sơn, ta làm sao biết được thật giả?”
“Tờ bản đồ này niên đại không ít hơn bốn mươi năm, tin chắc Du Giáo chủ cũng có thể nhìn ra từ trang giấy, mà Du Giáo chủ hẳn cũng biết, ta tuyệt đối không có khả năng làm ra bản đồ giả trước khi bản thân sinh ra mười năm chỉ để đợi tới hôm nay lừa ngươi.” Ôn Diễn cười, “Ta còn còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy.”
Du Tử Tức là bị lừa nhiều quá mà sợ, nhưng sức hút của Bản đồ Tuyết sơn lại vô cùng mạnh mẽ. Ôn Diễn nói không sai, từ tờ giấy liền có thể nhìn ra niên đại bản đồ, cho dù Ôn Diễn lại lừa hắn, vậy hắn cũng chỉ có thể đánh cược một phen.
“Được.” Du Tử Tức nói: “Bản đồ đổi lấy Phương Hồng Đậu, giao dịch này ta tiếp nhận rồi.”
“Vậy rất tốt.” Ôn Diễn cười, “Bản đồ chỉ có một phần, Du Giáo chủ phải đón cẩn thận đấy.”
Dứt lời, hắn tùy tay ném đi, gió đêm thổi bay, thế mà lại thổi bản đồ bay trật. Du Tử Tức lập tức buông lỏng tay đang bắt lấy Hồng Đậu, phi thân tiếp được tờ bản đồ kia.
Hắn nhìn bản đồ trong tay vừa lòng cười, nói: “Lui!”
Lục Y quay đầu lại nhìn Hồng Đậu, nàng ta bắt được tay Phượng Khuynh Liên, thân ảnh bay vọt, rất nhanh liền cùng Du Tử Tức biến mất trong gió cát Đại Mạc.
“Hồng Đậu…” Ôn Diễn đi đến bên cạnh Hồng Đậu, hóa giải huyệt đạo trên người nàng, hắn quan tâm hỏi: “Thân thể có gì không khoẻ không?”
Hồng Đậu hất tay hắn đang đỡ mình ra, nàng lại lui về sau vài bước, nỗ lực kìm nén cảm xúc của mình mà hỏi: “Ngươi đã sớm biết, có đúng không?”
“Nếu Hồng Đậu đang hỏi về đứa trẻ …” Hắn thản nhiên nói: “Ta quả thực đã sớm biết.”
“Trước kia… trước kia ta muốn vì ngươi mang thai một đứa trẻ như vậy, nhưng ta vẫn luôn không mang thai…” Hô hấp của Hồng Đậu càng thêm dồn dập, đau đầu muốn nứt, “Ngươi hiện tại khôi phục thân phận của mình, ta lại có đứa trẻ, đây không phải trùng hợp, đúng không?”
Hắn hơi trầm mặc trong chốc lát, một lát sau, ôn nhu cười khẽ, “Hồng Đậu đã từng dạy ta, một nữ nhân có đứa trẻ, làm mẫu thân, cho dù nàng muốn rời khỏi trượng phu mình, cũng không thể không suy xét đến đứa trẻ một chút.”
Hồng Đậu như ngã vào động băng, trong bụng nàng có thể có một tiểu sinh mệnh, chẳng qua cũng là kết quả do hắn tính kế mà thôi.
Bình luận