“Ngươi điên rồi!” Hồng Đậu kêu một tiếng, cuống quít bước trở về, lấy khăn ra ngăn miệng vết thương của hắn đổ máu. Nhưng rất nhanh, chiếc khăn trong tay nàng đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nàng không dám nhìn tới phần còn lại của ngón tay đã bị cắt cụt kia, chỉ run rẩy nói: “Ta biết, ngươi hiểu y thuật… Ngươi mau nghĩ cách… Nghĩ cách…”
So với Hồng Đậu kinh hoảng thất thố, Ôn Diễn lại không chút hoang mang mà cười, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, cũng khiến nụ cười của hắn mê người quỷ dị, “Hồng Đậu, nàng vẫn quan tâm đến ta.”
“Ôn Diễn!” Hồng Đậu thất thanh kêu to, “Hiện tại không phải lúc để ngươi nghĩ chuyện này. Ngươi đang đổ máu! Còn có tay ngươi…”
“Máy thứ này đều không sao.” Ôn Diễn đứng lên, đôi mắt đẹp khẽ mị, chậm rãi nói: “Sự thật chứng minh, ta chính là chân mệnh thiên tử của Hồng Đậu, cho nên… nàng sẽ không rời khỏi ta nữa, đúng không?”
“Ôn Diễn…”
“So với sư huynh, địa vị của ta trong lòng Hồng Đậu càng quan trọng hơn, đúng không?”
Hắn liên tiếp hỏi hai vấn đề, khiến nỗi lòng Hồng Đậu càng thêm khó tả, nàng không cách nào hiểu nổi, cũng không dám tin, “Ngươi chặt ngón tay mình … chỉ để chứng minh điều này sao?”
“Ta muốn chứng minh chuyện này, đối với ta mà nói, điều này rất quan trọng.” Hai mắt hắn thon dài ôn hòa, không chứa bất cứ tạp chất nào, đôi mắt thanh triệt lại sâu không thấy đáy, như chứa ánh sáng ẩn sâu, khiến người ta chìm vào một cách không thể tự kềm chế.
Hồng Đậu nhất thời không thể thốt nên lời đáp lại.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Chỉ có A Miên Hồng Đậu thích kia, mới có thể nguyện ý làm như thế, bất luận là chặt một ngón tay, hay toàn bộ cánh tay, chỉ cần có thể được nàng đáp lại, thì đều đáng giá.”
“Kẻ điên…” Bất tri bất giác, khóe mắt nàng đã tràn ra một giọt lệ, nàng có thể cảm giác được, chiếc khăn trong tay mình đã bị máu tươi của hắn nhiễm ướt, nhưng hắn lại dường như không hề cảm thấy loại thống khổ kịch liệt này, chỉ dùng ánh mắt ôn nhu khóa chặt nàng.
Tầm mắt này khiến nàng không cách nào lảng tránh, cũng khiến nàng không cách nào cự tuyệt.
Nàng lần thứ hai nghẹn ngào, “Ôn Diễn… Ngươi cái kẻ điên này…”
Rốt cuộc vẫn nức nở thành tiếng, nàng nhào vào trong ngực hắn.
Ôn Diễn khẽ động môi mỏng tái nhợt, cũng chưa nói chuyện, chỉ vươn một bàn tay, ôm chặt lấy thân mình nàng, hắn cúi đầu, cằm để trên đỉnh đầu nàng, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười nhạt.
Hắn nỉ non, “Hồng Đậu… đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta nữa.”
Đáp lại hắn, là tiếng nức nở không cách nào kiềm chế của nàng.
Tới cuối cùng, Ôn Diễn vẫn không hề nối lại ngón tay kia.
Trong phòng trọ, Hồng Đậu giúp hắn băng bó miệng vết thương, nàng sợ làm đau hắn, không thể không dùng tới mười hai vạn phần cẩn thận, nàng thỉnh thoảng còn lau hai mắt, để ngừa sương mù mông lung trong mắt cản trở tầm nhìn.
Chờ đến khi nhiệm vụ gian nan hạng nhất này hoàn thành, đôi mắt nàng cũng đỏ hồng kỳ cục.
Ôn Diễn dùng bàn tay chưa bị thương, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nàng, lại cúi đầu nhìn nàng khẽ mỉm cười, “Miệng vết thương ở trên người ta, Hồng Đậu khóc đau lòng như vậy làm gì?”
“Ta bị cát bay vào mắt, không được sao?” Nàng nói chuyện cũng không hề ôn tồn, còn đang bất mãn với việc hắn làm ra thủ đoạn tàn nhẫn như vậy với chính hắn.
Ôn Diễn bật cười, “Hồng Đậu nói vậy, thì đương nhiên là thế.”
Cho dù trong phòng, không hề có mấy thứ gió cát này.
“Ngươi hiểu y thuật, vì vậy ngươi nên biết, vào mấy ngày vết thương còn chưa tốt này, chuyện gì không nên làm, thứ gì không nên chạm vào.” Hồng Đậu quay đầu đi, thu dọn đồ trên bàn.
Bình luận