Nếu nói Thẩm Lạc Ngôn tới Phương phủ là để điều tra chân tướng thân thế Hồng Đậu, vậy nhìn thấy Ôn Diễn khi đi vào nơi này chính là ngoài ý muốn, hơn nữa theo lời đồn đãi của hạ nhân, vị Ôn Diễn không có danh tiếng gì này là hôn phu mới của đại tiểu thư nhà bọn họ. Vì sao phải nói là ‘mới’ đây?
Vì nơi này còn có một vị hôn phu cũ của Phương đại tiểu thư đang ở nha.
Tâm tình Thẩm Lạc Ngôn quả thực vi diệu, đặc biệt là khi nghe được một tiếng “anh vợ” kia của Ôn Diễn, tâm tình của hắn có thể nói là kém tới cực điểm. Nhưng những lời này của Ôn Diễn còn có một vấn đề lớn, “Làm sao ngươi biết quan hệ của ta và Hồng Đậu?”
Tay cầm kiếm của Thẩm Lạc Ngôn hơi nắm chặt lại, nếu câu trả lời của Ôn Diễn có chút nào không đúng, hắn liền trực tiếp rút kiếm chỉ về phía hắn ta.
Ôn Diễn chỉ cười nhạt, lại đẩy một chén trà lên phía trước, nói: “Thẩm Trang chủ có rảnh rỗi thì mời uống một chén trà?”
“Ngươi đã thảnh thơi như vậy, sao ta lại không thể?” Thẩm Lạc Ngôn hào phóng ngồi xuống trên ghế đá, ánh mắt hắn khóa chặt Ôn Diễn, không bỏ qua bất cứ thay đổi biểu cảm nào trên gương mặt kia. Đương nhiên, hắn cũng không định uống trà.
Ôn Diễn cười nói: “Ta biết Thẩm Trang chủ suy nghĩ điều gì, lại hoài nghi điều gì trong lòng. Chẳng qua ngươi có thể yên tâm, hiện tại đối với ngươi, ta cũng không tính kế bất luận điều gì, rốt cuộc nói thế nào thì xét theo Hồng Đậu, ta cũng cần gọi ngươi một tiếng anh vợ đấy.”
“Ta không muốn có bất cứ quan hệ hư vô mờ mịt nào liên quan tới ngươi.” Đối mặt với thái độ hữu hảo của Ôn Diễn, Thẩm Lạc Ngôn vẫn không thay đổi vẻ mặt, hắn chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Lại làm sao biết được… quan hệ của ta và Hồng Đậu?”
“Ta với Thẩm Trang chủ cũng không tính là xa lạ.” Ôn Diễn cười, lại rót chén trà, khẽ nhấp một ngụm, hắn tâm tình tốt nói: “Ví dụ như, vào một năm trước, không phải Thẩm Trang chủ đã tự mình tới tìm ta, chỉ để giúp Diệp Minh chủ… Không đúng, phải gọi là Minh chủ tiền nhiệm Tô Kiếm Lai, Thẩm Trang chủ vì muốn giúp Tô Kiếm Lai tìm kiếm phương pháp giải trừ tẩu hỏa nhập ma, đã đặc biệt bỏ rất nhiều công sức tới tìm ta, mà ta, cũng nói cho Thẩm Trang chủ nên tới nơi nào tìm thuốc.”
Sắc mặt Thẩm Lạc Ngôn lập tức biến đổi, “Ngươi chính là Ôn tiên sinh!”
“Ta là Ôn Diễn, chẳng qua người đời đều tương đối thích tôn xưng ta một tiếng Ôn tiên sinh thôi.” Ôn Diễn thản nhiên cười, vẫn nhất quán một dáng vẻ hiền hoà thanh nhã.
Thẩm Lạc Ngôn áp xuống cảm xúc khiếp sợ trong lòng, tiếp tục truy vấn: “Nếu ngươi là Ôn tiên sinh, vậy ngươi tiếp cận Hồng Đậu rốt cuộc có mục đích gì?”
“Mục đích?” Ôn Diễn cười một tiếng, hỏi lại một câu: “Mục đích của ta không phải rất đơn giản rõ ràng à? Ta muốn Hồng Đậu, không hơn.”
“Ngươi muốn nói, ngươi thích Hồng Đậu, cho nên mới xuất hiện bên cạnh nàng, chỉ có một lý do đơn giản như vậy ?”
Ôn Diễn mỉm cười gật đầu, “Không sai.”
“Nhưng trước đó, ta lại nghe được từ Phương lão gia một chút tin tức không giống vậy.” Thẩm Lạc Ngôn nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Hồng Đậu gả vào Thẩm gia chính là kết quả thương lượng giữa Phương lão gia và sư phụ Hồng Đậu. Sở dĩ muốn gả Hồng Đậu đến Thẩm Gia Trang… là vì bọn họ hy vọng, Hồng Đậu có thể được Thẩm Gia Trang che chở, nhờ đó sẽ không bị người có tâm tính kế.”
Phương gia rốt cuộc chỉ là một thư hương thế gia, trong thế tục có thể nói là có địa vị, nhưng ở trong giang hồ, Phương gia lại chỉ là một trạch phủ có thể dễ dàng công phá, chỉ khi đến Thẩm Gia Trang, Hồng Đậu mới có thể được bảo vệ tốt hơn.
Vì sao Hồng Đậu phải đến Thẩm Gia Trang để được bảo vệ tốt hơn?
Dĩ nhiên là vì có người muốn tính kế.
Mà người có thể khiến Ôn Quyết kiêng kị như vậy, ngoại trừ Ôn Diễn thì còn có ai đây?
Bình luận