“Con muốn lọ thuốc này làm gì?” Phương Duy thoáng cảm thấy không thích hợp. Tuy rằng Hồng Đậu không phải nữ nhi thân sinh của ông, nhưng cho tới nay, ông vẫn đều coi Hồng Đậu như nữ nhi thân sinh của mình. Ông cẩn thận nói: “Hồng Đậu, con không thể làm chuyện nguy hiểm!”
Hồng Đậu nhẹ nhàng cười, “Cha, cha cho rằng con sẽ làm việc ngốc gì? Cho dù là vì Nam Quốc, con cũng sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm, nếu để Nam Quốc lại cho Ôn Diễn, con sẽ chỉ càng không yên tâm mà thôi.”
Phương Duy thất thanh nói: “Vậy con lại càng không thể đi hại Ôn Diễn!”
“Cha… cha nói gì thế?” Hồng Đậu khụ một tiếng, chưa kịp chuẩn bị với những lời này của phụ thân.
Phương Duy tận tình khuyên bảo: “Hồng Đậu, trước không nói Ôn Diễn còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa dùng tới, con và ta đều biết, mưu kế thủ đoạn của hắn người thường đều không có khả năng sánh được, huống chi, hiện tại con đã cùng hắn… con cùng hắn ngay cả đứa trẻ cũng có rồi. Suy xét đến tương lai cùng thanh danh của con, con cũng không nên coi hắn như địch nhân mà đối đãi.”
“Cha, cha nói vậy là ý gì?” Hồng Đậu thu lạ vẻ tươi cười trên mặt, điều này có nghĩa tâm tình nàng hiện tại cũng không tốt lắm.
Phương Duy lại thở dài một hơi, trầm trọng nói: “Hồng Đậu, ta biết con tính tình quật cường, nhưng … nhưng con người có đôi khi cũng phải nhận mệnh.”
“Cho nên ý cha là, con nên buông thành kiến đối với Ôn Diễn, cứ thế tiếp nhận hắn, cùng hắn chung sống thật tốt sao?”
Phương Duy có thể rõ ràng cảm giác được Hồng Đậu đã tức giận, nhưng ông vẫn lấy thân phận phụ thân mà chậm rãi nói: “Ta biết con không vui. Theo ý ta, Ôn Diễn cũng thật sự không phải một người tốt, nhưng Hồng Đậu, con và Ôn Diễn ván đã đóng thuyền, sao con không thử buông tha thù hận với hắn, cùng hắn kết làm phu thê sống cuộc sống thật tốt đây? Ta nói như vậy, cũng là vì muốn tốt cho con nha.”
“Cha, cha không cần nói nữa.” Hồng Đậu chuyển tầm mắt sang Nam Quốc ở trên giường, Nam Quốc bé nhỏ ngủ thật sự say, đối với phiền não của người lớn, bé còn hoàn toàn không rõ. Hồng Đậu nhẹ giọng nói: “Nếu một phụ thân vì đạt tới mục đích của mình mà có thể hy sinh cả con của hắn. Cha, người cảm thấy một phụ thân như vậy, có đáng để một nữ nhân gửi gắm cả đời không?”
Phương Duy á khẩu không trả lời được, nếu thật sự có một phụ thân có thể vì mục đích của mình mà hy sinh con gái của bản thân, vậy Ôn Diễn chắc chắn sẽ làm như vậy. Ôn Diễn là một người có thể tính kế hết thảy, liền ví dụ như Hồng Đậu, Hồng Đậu có thể đi đến một bước này, không phải cũng là do hắn tính kế sao?
“Hồng Đậu… con và Ôn Diễn đi đến một bước như bây giờ, ta cũng không biết nên khuyên con thế nào nữa, chỉ là ta thân là cha con, ta hy vọng bất luận con lựa chọn thế nào, cũng đừng khiến bản thân hối hận là được.”
“Yên tâm đi, cha.” Hồng Đậu rũ mắt nói: “Con sẽ đưa ra quyết định chính xác.”
Một cuộc nói chuyện, chung quy vẫn không có kết quả.
Đêm khuya, Hồng Đậu ôm Nam Quốc dỗ bé ngừng khóc một hồi lâu, Nam Quốc mới bằng lòng ngủ. Đặt Nam Quốc vào chiếc nôi phụ thân đưa tới, Hồng Đậu rốt cuộc cũng bước đến mở cửa phòng.
“Ngươi muốn đứng đó tới khi nào?”
Ôn Diễn đứng bất động ở cửa hồi lâu mỉm cười, “Tối nay ánh trăng rất đẹp, không phải sao?”
“Ta không muốn vòng vo với ngươi.” Hồng Đậu khoanh tay, bĩu môi nói: “Cha ta đã sắp xếp phòng khách cho ngươi, ngươi đứng ở đây rốt cuộc muốn làm gì?”
“Cái này sao…” Ôn Diễn do dự trong chốc lát, lại cong môi cười, so với trăng thanh gió mát còn mê người hơn, “Hồng Đậu mới về nhà mẹ đẻ ngày đầu tiên đã muốn cùng ta chia phòng mà ngủ, điều này sẽ khiến người ta chế giễu, đặc biệt là… vị Thẩm Trang chủ tà tâm không dứt kia.”
Hồng Đậu giật giật mày, ngẩng đầu nhìn nóc nhà cách đó không xa, người đang ôm kiếm đứng trên đó, không phải Thẩm Lạc Ngôn thì lại là ai?
Bình luận