Ôn Diễn vĩnh viễn đều không hiểu rõ, cũng không cách nào hiểu rõ, nguyên do Hồng Đậu hết hy vọng xuất phát từ nơi nào.
Hắn chỉ khổ sở, khổ sở vì trong lòng Hồng Đậu, hắn cũng không phải người duy nhất. Cho dù hắn có thể lợi dụng Nam Quốc để giữ nàng lại bên cạnh mình, nhưng Hồng Đậu dù ở bên cạnh hắn, thì giữa hắn và nàng dường như vẫn luôn khuyết thiếu thứ gì, mà thứ này, vào lúc hắn vẫn là “A Miên” thì nó vẫn còn tồn tại.
Lần đầu tiên ở Hồng Đậu có thứ mà Ôn Diễn khó lòng hiểu nổi, hắn tự xưng là không gì không biết, không chỗ nào không hiểu, lại trước sau nghĩ không ra, vì sao Hồng Đậu lại lãnh đạm với mình như vậy.
Đương nhiên, hắn cũng từng điều tra, nữ nhân chán ghét nam nhân của mình, đơn giản là vì hai nguyên nhân, một là nam nhân này đối xử với nàng không tốt, hai là nam nhân này thay lòng đổi dạ.
Ôn Diễn đối với Hồng Đậu, lại chưa từng có hai nguyên nhân này. Ngoại trừ Hồng Đậu, hắn không thèm quan tâm bất luận nữ tử nào khác, cho dù là Nam Quốc cũng vậy, mà mấy ngày nay, hắn đối xử với Hồng Đậu có thể nói là quan tâm săn sóc. Hắn biết y thuật, trong sách y cũng từng ghi lại, nữ nhân sau khi sinh con quả thực sẽ có hiện tượng lãnh đạm với trượng phu cùng hết thảy quanh mình, đây cũng không phải bệnh thân thể, mà là một loại bệnh về tâm lý. Nếu Ôn Diễn sống ở hiện đại, hắn nhất định sẽ biết loại bệnh này còn có một tên khác, đó chính là bệnh trầm cảm sau sinh.
Vì thế, Ôn Diễn bừng tỉnh đại ngộ, vào lúc Nam Quốc sinh ra khiến Hồng Đậu đau hai canh giờ, hắn liền yên lặng ghi lại ‘món nợ’ đó.
Hồng Đậu cũng không biết Ôn Diễn đang ‘ghi nợ’ Nam Quốc, đương nhiên, nàng cũng không có bệnh trầm cảm sau sinh này. Nàng có thái độ lãnh đạm với Ôn Diễn như thế, còn không phải đều vì chính hắn không ngừng tìm đường chết sao?
Ôn Diễn bỗng nhiên nói: “Hồng Đậu, hiện giờ chính là lúc nàng cần có người bên cạnh, ta sẽ không rời khỏi nàng.”
Thái dương Hồng Đậu giật giật, không hiểu sao giọng điệu của gia hỏa này lại cứ như đang dỗ trẻ con, hơn nữa còn nhìn nàng bằng loại ánh mắt tràn ngập thấu hiểu, ôn nhu đến mức cẩn thận, giống như… giống như nàng có bệnh gì khó miêu tả.
Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ngươi đi ra ngoài cho ta.”
“Hồng Đậu…” Ôn Diễn hơi mở miệng, không chút khí thế nói: “Thẩm Trang chủ còn đang ở bên ngoài.”
Ý ở ngoài lời, đó chính là nói hắn không muốn để Thẩm Lạc Ngôn nhìn hắn bị mất mặt.
Hồng Đậu lại không tin hắn là một người sợ mất mặt như vậy, cho dù hắn thật sự bị nàng đuổi ra, hắn khẳng định cũng có trăm ngàn câu nói có thể khiến Thẩm Lạc Ngôn á khẩu không trả lời được, lại chặn Thẩm Lạc Ngôn đến không còn đường chống đỡ.
Nàng mở miệng, “Ôn Diễn…”
“Hồng Đậu không muốn ngủ cùng ta, vậy ta ngủ trên đất cũng được.” Ôn Diễn nói, lại đi đến tủ quần áo chuẩn bị lấy chăn ra ngủ dưới đất.
Hồng Đậu không thể tin người như Ôn Diễn còn có thể ngủ dưới đất, thái dương nàng lại giật giật, khẳng định nghĩ, người này nhất định đã ‘thám hiểm’ phòng nàng sạch sẽ từ lúc nào rồi. Nàng bước đến giữ lấy tay hắn, tức giận nói: “Được rồi, ngươi không cần giả vờ đáng thương như vậy.”
Ôn Diễn quả thực dừng động tác, chỉ là khóe môi chứa ý cười cô đơn, an tĩnh nhìn nàng.
Rốt cuộc, người nhượng bộ vẫn là Hồng Đậu, “Chỉ được đêm nay thôi, ngươi có thể ngủ ở chỗ này, nhưng ngươi không thể làm chuyện dư thừa khác.”
“Không thể ôm Hồng Đậu ngủ sao?”
“Không thể!”
Chờ sau khi lên giường, Hồng Đậu vì để tiện ‘trốn’, lựa chọn nghiêng người ngủ ở mép ngoài, chỉ vừa tắt nến, nàng đã cảm thấy sau lưng có thân hình ấm áp dựa lên.
Tay Ôn Diễn nhẹ nhàng đặt bên hông nàng, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không thể ôm Hồng Đậu ngủ sao?”
Khóe miệng Hồng Đậu giật giật, có xúc động muốn đánh người.
Bình luận