Ôn Diễn khách khí lịch sự cười, “Sư huynh tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.” Ôn Quyết biết mình đang đối mặt với người thế nào, hắn cũng nhớ rõ, mình đã từng ăn bao nhiêu khổ dưới tay Ôn Diễn, lại bị tra tấn bao nhiêu ngày, đó là một đoạn hồi ức thống khổ, cho dù hiện tại hắn đã được giải thoát khỏi thân phận bị cầm tù, nhưng thân thể hắn sớm đã tổn hại vô số, cũng không thể phục hồi như cũ được.
Ôn Diễn còn chưa đáp lại lời mời của Ôn Quyết, Hồng Đậu đã khủng hoảng kêu lên: “Sư phụ! Người không thể một mình nói chuyện với hắn.”
Chỉ với những chuyện Ôn Diễn đã từng làm với Ôn Quyết, Hồng Đậu cũng sẽ không yên tâm để Ôn Quyết và Ôn Diễn đơn độc ở chung.
“Hồng Đậu không cần khẩn trương.” Ôn Diễn xoa đỉnh đầu Hồng Đậu, cười nói: “Trên người sư huynh đã không còn thứ để ta tính kế, hiện tại ta đối với hắn chỉ có tình nghĩa đồng môn thôi.”
Từ trong miệng Ôn Diễn nghe được mấy chữ ‘tình nghĩa đồng môn’ này, thật đúng là châm chọc.
Hồng Đậu ôm Nam Quốc, hung tợn trừng mắt nhìn Ôn Diễn, tỏ vẻ nàng tình nguyện tin tưởng heo biết leo cây, cũng sẽ không tin chuyện ma quỷ hắn nói.
Ôn Diễn lại thở dài, càng thêm tủi thân.
Ôn Quyết lại nói: “Hồng Đậu không cần lo lắng, ta cùng Ôn Diễn, trước sau đều có chuyện phải nói.”
“Nhưng…” Hồng Đậu ngước mắt, thấy được sự kiên trì trong đáy mắt Ôn Quyết, nàng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, “Thôi được, nếu có chuyện gì… Sư phụ hãy gọi con.”
Ôn Quyết nhàn nhạt gật đầu.
Ôn Diễn lại hỏi: “Nếu ta có việc thì sao?”
“Nếu ngươi có việc, đó chính là ông trời mở mắt.” Hồng Đậu “Hừ” một tiếng, xoay người đóng cửa lại đi vào trong phòng.
Ngoài cửa phòng liền chỉ còn lại Ôn Quyết cùng Ôn Diễn.
Ôn Diễn có chút buồn rầu, sau một lúc lâu, hắn thu hồi ánh mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lúc này mới rảnh mắt nhìn Ôn Quyết một chút, nói: “Sư huynh hôm nay thật có nhã hứng, muốn nói chuyện gì với ta đây?”
“Nói chuyện về những việc ngươi làm.” Ôn Quyết cũng sẽ không bị bề ngoài tốt đẹp vô hại của Ôn Diễn lừa gạt, ngược lại, Ôn Diễn càng tỏ ra bình dị gần gũi, đó chính là lúc ý nghĩ xấu trong bụng hắn sôi trào.
Ôn Diễn “À” một tiếng, tuỳ tiện cười nói: “Sư huynh muốn nói đến những việc ta làm khi ta còn chưa hiểu chuyện sao?”
Chưa hiểu chuyện…
Ôn Quyết không nói gì.
Ôn Diễn lại nói: “Sư huynh đại nhân đại lượng, hẳn sẽ không để ý đến chuyện ta làm với ngươi năm đó đúng không, huống chi, Hồng Đậu rất thích sư huynh ngươi, nếu ta đối địch với ngươi, Hồng Đậu sẽ lại giận ta mất.”
“Ôn Diễn.” Thái độ của Ôn Quyết khó có khi lạnh xuống, “Mục đích của ngươi chỉ ở bản đồ Tuyết sơn, bản đồ ngươi đã lấy được, vì sao còn không chịu buông tha cho Hồng Đậu?”
Giống như những người khác, hắn cũng sẽ không tin Ôn Diễn thực sự có tình cảm với Hồng Đậu.
Rốt cuộc loại người như Ôn Diễn này, bất luận hắn làm chuyện gì, đều chỉ vì chơi vui mà thôi, tình cảm là gì, chính hắn cũng đều không rõ.
Ôn Diễn lại cười một tiếng, “Hồng Đậu quan trọng hơn Bản đồ Tuyết sơn nhiều, không phải sao?”
“Ở trong lòng ngươi cũng có người quan trọng sao?” Ôn Quyết hỏi lại một câu, tuy ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lời nói lại mười phần châm chọc.
Ôn Diễn cũng cười, thanh nhã mê hoặc, “Ta có thể vì Hồng Đậu mà giết toàn bộ người trong thiên hạ, đây có tính là quan trọng hay không ta không biết, chẳng qua, nếu có người muốn chia tách ta và Hồng Đậu, vậy người này nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.”
Ôn Quyết mặt không biểu cảm, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ngươi giải độc trên người ta, nhưng độc trên người ngươi thì sao?”
Không khí chợt an tĩnh quỷ dị.
Bình luận