Hồng Đậu đã định trước sẽ không tìm thấy đáp án, phế võ công người ta mãi cũng thành thói quen, mà chăm sóc Ôn Diễn ngủ say, chăm sóc mãi nàng cũng liền quen rồi.
Một ngày này, Hồng Đậu giúp Ôn Diễn lau người xong liền đi ra khỏi phòng, vừa đóng cửa lại, chân nàng đã bị một cô bé ôm lấy.
Hồng Đậu nhìn bùn bẩn trên tay cô bé, lại nhìn vết bẩn dính trên váy mình, nàng thở dài, “Nam Quốc, con lại đi chơi bùn.”
“Nặn tượng đất vui lắm ạ!” Nam Quốc tung tăng nhảy nhót kêu lên: “Nương, lần sau con dẫn nương đi nặn tượng đất!”
Hồng Đậu nghĩ một chút đến tình cảnh mình chơi bùn kia, làm bẩn y phục cũng vẫn phải do nàng giặt, nàng lập tức lắc đầu, “Ta thì thôi.”
“Ồ…” Nam Quốc bẹp miệng, hơi có chút thất vọng.
Lại qua một tháng sau, Nam Quốc liền tới sinh nhật sáu tuổi. Giống như tất cả những đứa trẻ khác, cô bé cũng rất ham chơi, trên có thể vén tay áo leo cây, dưới có thể cởi giày giẫm vào bùn đất, bắt bướm đuổi côn trùng, vậy càng không thành vấn đề.
Hồng Đậu cũng từng tự hỏi, tính tình Nam Quốc có phải quá nghịch ngợm một chút hay không, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Nam Quốc, đặc biệt khi cô bé giương ánh mắt tội nghiệp nhìn người ta, lại càng khiến người ta trìu mến, Hồng Đậu liền ngay cả lời giáo huấn cũng không nói nên lời.
Thôi được rồi, tính tình nghịch ngợm thì nghịch ngợm đi, chỉ cần Nam Quốc có thể vui vẻ bình an lớn lên, Hồng Đậu liền thỏa mãn.
“Nương…” Nam Quốc giang hai tay về phía Hồng Đậu, “Ôm một cái.”
Hồng Đậu nhìn bùn bẩn trên y phục cô bé, vẫn đành cam chịu bế đứa trẻ lên, nàng vỗ vỗ lưng Nam Quốc, “Về sau chắc phải bảo con học cách giặt y phục mới được.”
“Nam Quốc là đại tiểu thư, mới không cần giặt y phục đâu, nương không muốn giặt y phục, liền kêu Bảo Bảo giặt y phục là được rồi.” Bảo Bảo trong miệng Nam Quốc là La Nhất Bảo, xưng hô không lớn không nhỏ như vậy, cô bé đã gọi quen.
Hồng Đậu ôm Nam Quốc đi trên hành lang, hỏi: “Ta nghe nói, con đang nháo loạn đòi La Nhất Bảo dạy con võ công?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Nam Quốc kích động khoa tay múa chân, “Biết võ công rất lợi hại đó!”
“Con nhỏ như vậy, muốn tập võ làm gì?”
Nam Quốc nói: “Nhi tử của Mạc phu nhân ở thị trấn bên cạnh khá xinh đẹp, chờ con học xong võ công, con liền đi bắt hắn về nhà!”
Bước chân Hồng Đậu khựng lại, khóe miệng giật giật, “Hành vi cướp bóc này là ai dạy con?”
“Con thấy trong thoại bản của nương đó.” Nam Quốc vô tội chớp chớp mắt, “Hơn nữa Bảo Bảo cũng từng nói, năm đó nương chính là dựa vào võ nghệ cao cường nên mới có thể cưới cha, như vậy mới sinh ra con đó.”
“La Nhất Bảo kia!” Hồng Đậu nghiến răng nghiến lợi, nghĩ khi nào phải giáo huấn hắn một trận.
Nam Quốc bỗng nhiên lại mất mát hỏi: “Nương, cha ngủ đã lâu rồi, khi nào cha mới có thể dậy chơi với con?”
Thần sắc Hồng Đậu khựng lại, khó có thể trả lời.
“Cha còn chưa từng ôm con một lần …” Nam Quốc mím môi, tội nghiệp nói: “Tiểu Trúc và Mẫn Mẫn đều nói cha con sẽ không tỉnh lại, lời bọn họ nói không phải sự thật, có đúng không nương?”
Hồng Đậu miễn cưỡng cười cười, “Lời bọn họ nói đương nhiên không phải sự thật, chỉ cần Nam Quốc muốn, một ngày nào đó cha con sẽ tỉnh lại thôi.”
Khi Nam Quốc từng ngày lớn lên, chuyện hiểu được cũng ngày càng nhiều, chỉ dùng một cái cớ phụ thân đang ngủ là không đủ, nhưng Trong lòng Hồng Đậu lại ngày càng hy vọng Ôn Diễn đừng tỉnh lại, nàng nguyện ý chăm sóc hắn cả đời, chỉ là nàng không hy vọng thấy được sau khi Ôn Diễn tỉnh lại lại nói muốn dùng máu đầu tim của Nam Quốc để làm thuốc…
Bình luận