“Cha!”
Trong ngực công tử áo trắng chợt có một cô bé nhào vào, thần sắc hắn hơi khựng lại, gục đầu xuống, mê mang hỏi: “Ngươi gọi ta là cha?”
“Cha!” Nam Quốc lắc lắc tay hắn, khóc lóc kể lể nói: “Có người muốn bắt Nam Quốc, cha mau bảo vệ Nam Quốc đi!”
Nam nhân lòng mang ý xấu kia vốn dĩ thấy người khác tới, đang định xám xịt bỏ đi, kết quả thấy nam nhân này căn bản không quen biết tiểu nha đầu này, bước chân chuẩn bị rời khỏi của hắn ta lại ngừng lại, thầm nghĩ tiểu nha đầu này nhất định là tùy tiện tìm một người qua đường kêu là cha, nếu công tử áo trắng này không quen biết nha đầu này, vậy chuyện liền dễ xử lý.
“Vị công tử này, thật xin lỗi.” Nam nhân áo vải áy náy nói: “Nữ nhi nhà ta náo loạn giận dỗi với ta, lúc này mới hồ nháo một chút, vẫn mong công tử đừng để ý, vậy ta liền đưa nữ nhi của ta trở về.”
Dứt lời, nam nhân áo vải kia liền động tay muốn cưỡng ép dắt Nam Quốc đi, chỉ là bất chợt tay hắn ta lại thấy đau xót, theo bản năng liền thu tay trở về.
Công tử áo trắng chậm rãi nói: “Nàng gọi ta là cha.”
“Vậy… thì tính sao?” Nam nhân áo vải run lên trong lòng, run rẩy hỏi ra những lời này.
Công tử áo trắng nói: “Nàng đã gọi ta là cha, vậy nàng chính là nữ nhi của ta.”
Đây xem như một cách nói rất kỳ quặc.
Nhưng Nam Quốc lại lau lau nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nước mắt chưa khô lại lộ ra một nụ cười, “Con biết mà… Cha nhất định sẽ bảo vệ con!”
Công tử áo trắng cong môi, nở một nụ cười nhạt, đặc biệt mê người.
Nam nhân áo vải kia trong lòng biết công tử áo trắng này không dễ chọc, liền chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: “Nếu công tử coi trọng tiểu nha đầu này, vậy ta liền cáo lui trước…”
Dứt lời, nam nhân áo vải liền xám xịt ra khỏi ngõ nhỏ.
Nam Quốc sốt ruột kéo kéo góc áo công tử, “Cha, hắn là người xấu, không thể cứ như vậy thả hắn rời đi!”
“Không sao.” Hắn bế Nam Quốc bé nhỏ lên, lại khẽ cười nói: “Hắn sống không lâu nữa.”
Nam Quốc nghi hoặc chớp chớp mắt, còn không hiểu ý trong những lời này, rất nhanh, niềm vui sướng khi nhìn thấy phụ thân đã xua tan toàn bộ sợ hãi bất an trong lòng cô bé, cô bé ôm cổ phụ thân, lại hít hít cái mũi, hỏi: “Nương biết cha tỉnh ngủ chưa?”
“Khi ta tỉnh lại … Cũng không thấy những người khác.” Hắn tỉnh lại trong một gian phòng, nhưng hắn cũng không nhìn thấy có ai khác ở đó, chỉ biết xung quanh mình hết thảy đều xa lạ, ngoại trừ tên mình là Ôn Diễn, những thứ khác hắn hoàn toàn không nhớ gì cả, bất tri bất giác, hắn đã ra khỏi gian nhà kia, đi tới trên đường.
Nam Quốc lập tức nói: “Vậy nhất định phải nói cho nương, cha đã tỉnh lại! Nương nhất định sẽ rất cao hứng!”
Nam Quốc chờ cha tỉnh lại đã rất lâu, hiện giờ nhìn thấy phụ thân đứng ngay trước mắt, còn đang ôm mình, cô bé liền hưng phấn không thôi.
Ôn Diễn có chút mờ mịt, “Còn có người đang đợi ta tỉnh lại sao?”
“Nương và con, còn có Bảo Bảo… đều đang đợi cha tỉnh lại nha!” Nam Quốc ồn ào nói: “Đặc biệt là nương, nương mỗi ngày đều chăm sóc cha đang ngủ nướng, còn không có thời gian chơi với con đâu.”
Có một người chăm sóc mình mỗi ngày… Ôn Diễn nói không rõ cảm xúc trong lòng ra sao.
Bất chợt, cách đó không xa có một người chạy tới, “Nam Quốc!”
“Nương!” Nam Quốc kinh hỉ gọi một tiếng.
Ôn Diễn cũng nhìn về phía người tới, đây là một nữ nhân mặc áo đỏ, thoạt nhìn ước chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt không còn tính trẻ con đã càng thêm thành thục mê người. Đây là một nữ nhân rất đẹp, ít nhất theo hắn đánh giá, còn có một câu: Đây là một nữ nhân thật dễ dàng khiến người ta rung động.
Bình luận