Cuộc đời một con người, có đôi khi thật sự giống như mây trôi gió thoảng.
Hồng Đậu từng nghĩ tới thế giới sau khi chết sẽ như thế nào, có lẽ là mười tám tầng địa ngục, nàng phải xếp hàng chờ uống canh Mạnh bà, lại có lẽ là nàng đi lên thiên đường, một đám thiên sứ vây quanh nàng hát Thánh mẫu Maria, nhưng nàng tuyệt đối không thể ngờ được chính là, sau khi chết đi, nàng lại lần nữa đứng trong không gian màu trắng này.
Từ sau khi bốn tờ Mao gia gia kia bị xé nát, Hồng Đậu liền không còn ôm hy vọng có thể trở lại không gian này nói ra lựa chọn của mình, gặp được Chung Dương đã từng gặp lần trước. Hồng Đậu có chút hoảng thần.
Chung Dương vẫn mang bộ dạng cá tính đặc biệt, nở một nụ cười tươi phóng khoáng như ánh mặt trời, “Phương tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
“Chung Dương…” Hồng Đậu sửng sốt một chút, sau khi xác định nơi này quả thực không phải địa ngục hay thiên đường gì, cô liền càng thêm nghi hoặc, “Không phải tôi đã chết rồi sao? Vì sao còn có thể nhìn thấy anh được?”
“Phương tiểu thư, cô thật sự đã chết.” Chung Dương nói với ngữ khí tán thưởng: “Cô đối với bản thân cũng thật tàn nhẫn khác thường, khiến tôi cùng đồng nghiệp của tôi thật sự đều kinh ngạc không ít.”
Anh ta nói tàn nhẫn, đương nhiên chính là chỉ việc Hồng Đậu dùng thuốc khiến bản thân chậm rãi chết đi, thuốc cô dùng vốn dĩ không phải thuốc độc, hơn nữa cô cũng chỉ hai tháng mới ăn một lần, thân thể trở nên suy yếu là một quá trình rất dài, thậm chí có thể nói là một quá trình biến đổi rất nhỏ, giống như một người tuổi tác càng lớn, bệnh tật trong thân thể cũng sẽ ngày càng nhiều, sau khi tích lũy tới một mức nhất định, chính là đi đời nhà ma.
Hồng Đậu ở điểm này đã làm rất thông minh.
Ngay cả người đứng xem toàn bộ quá trình là Chung Dương cũng đều không nhịn được phải vỗ tay cho cô.
Hồng Đậu cũng không muốn nói mấy chuyện liên quan tới quá khứ đó với Chung Dương, hiện tại Nam Quốc đã có nam nhân có thể chăm sóc nàng, cô thật sự đã không còn vướng bận gì với thế giới kia nữa, “Chung Dương, anh xuất hiện ở chỗ này… Không, hẳn nên nói tôi xuất hiện ở chỗ này, là có ý nghĩa gì?”
“Có nghĩa cô vẫn còn cơ hội sống sót.” Chung Dương nói: “Sống trong thế giới của chính cô.”
“Tôi còn có thể trở về … vì sao?” Phản ứng đầu tiên của Hồng Đậu không phải là thấy vui vẻ, mà là thấy kỳ quặc, “Không phải nói chỉ khi tôi lấy được đủ bốn tờ Mao gia gia mới có thể đổi một cơ hội về nhà sao? Hiện tại ta đã không còn thứ gì làm vật dẫn, vì sao hiện giờ anh lại nói cho tôi, tôi còn có thể trở lại thế giới của mình?”
“Phép tắc Thời không là thứ mà bất cứ ai cũng không thể phá vỡ, nhưng chỉ cần có trao đổi ngang bằng… cũng liền có thể xuất hiện ngoại lệ.”
“Trao đổi ngang bằng?”
“Thời không của cô có tốc độ khác hẳn với thời không của chúng tôi, Tô Mộc đã chuyển thế về tới Cục Thời Không, khi cô ấy biết được cô mất đi cơ hội trở lại thế giới ban đầu, cô ấy liền lựa chọn lưu đày chính mình tới thời không khác, lấy đó làm trao đổi ngang bằng, để cô có thể trở lại thế giới của mình.” Nhắc tới Tô Mộc, Chung Dương thở dài một tiếng, “Thật đáng tiếc, Tô Mộc chính là người có năng lực mạnh nhất trong Cục Quản lý.”
Hồng Đậu cũng cảm thấy vi diệu, “Tuy rằng tôi đến nơi đây… nguyên nhân là vì Tô Mộc, nhưng cô ấy vì giúp tôi có thể về nhà lại làm đến mức này, tôi trước sau vẫn cảm thấy rất áy náy với cô ấy.”
“Không cần cảm thấy áy náy.” Chung Dương nói: “Tô Mộc hiện tại tuy nói là kẻ lưu lạc thời không, nhưng có lẽ mấy trăm năm nữa, nói không chừng cô ấy lại có thể vì yếu tố ngẫu nhiên nào đó mà kết thúc thân phận kẻ lưu lạc, cũng trở lại thế giới của chính mình.” Chung Dương tùy tiện cười cười, “Cô Phương, chúng ta quay trở lại đề tài chính, hiện giờ tôi hỏi cô một lần, lựa chọn của cô là gì?”
Bình luận