Trở lại thế giới của mình, đối với Hồng Đậu mà nói, dường như đã mấy đời trôi qua vậy, tuy nói tuổi của thân thể cô còn chưa thay đổi, nhưng tuổi tâm lý cũng đã lớn hơn Đan Đan bọn họ không ít, vì thế cô cũng chỉ nhàn nhạt nhìn nam sinh ngồi đối diện, liền chuyên tâm ăn hết đồ của mình.
Nói thật, mấy “đứa nhóc” này thật sự không hề có sức hấp dẫn gì đáng nói.
“Tài nguyên tốt” theo như lời Đan Đan, chẳng qua đều là bạn cùng phòng của Hạ Tri – bạn trai cô ấy. Thực lòng mà nói, đám nam sinh náy đều cao lớn, lại có hơi thở thanh xuân xán lạn như ánh mặt trời, tuyệt đối là đối tượng khiến mấy nữ sinh dễ dàng rung động, đáng tiếc chính là, Hồng Đậu tự nhận mình vẫn thích “đàn ông lớn tuổi” hơn một chút.
“Hồng Đậu, Thôi An cũng rất thích chơi game kìa.” Đan Đan đưa mắt ra hiệu về phía Hồng Đậu, “Giờ cậu đang chơi game gì? Nói không chừng Thôi An cũng đang chơi nha, hai người còn có thể kết bạn trong game đấy.”
Hồng Đậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam sinh cười thẹn thùng kia, trong lòng đoán hẳn là những người khác đều đã hạ quyết tâm tác hợp hai người bọn họ, vì thế cô nói: “Tôi gần đây đang chơi ‘Người yêu kiêm bạn cùng phòng của tôi’.”
“Đây là trò chơi gì?” Đan Đan ngây ngốc hỏi Thôi An, “Đàn anh Thôi, anh biết không?”
“Đây… Hình như là một trò chơi công lược.”
“Chính là trò chơi công lược.” Hồng Đậu tỏ vẻ hào hứng cười, “Người chơi có thể lựa chọn hai con đường, một là theo bách hợp (nữ x nữ), một là theo đam mỹ (nam x nam), mà tớ đã tự mình công lược tất cả nhân vật tuyến đam mỹ rồi, hiện tại đang đi tuyến bách hợp. Thế nào, đàn anh Thôi, anh cũng có hứng thú sao?”
Thôi An ngẩn người.
“A… Ha hả…” Hạ Tri cười khan, “Đàn em Phương thật đúng là hứng thú rộng khắp.”
Đan Đan ngầm trợn trắng mắt với Hồng Đậu, lại lén lút nhéo Hồng Đậu một cái, vội vàng đứng ra hoà giải, “Kỳ thật Hồng Đậu cũng không thường chơi mấy game này, chỉ vì không ai hướng dẫn cô ấy chơi, cho nên trò chơi cô ấy tiếp xúc mới tương đối… ít phồ biến một chút. Em cảm thấy, chơi trò chơi vẫn phải chơi cùng bạn ngoài hiện thực mới vui vẻ, cậu nói đúng không? Hồng Đậu.”
Đan Đan nhìn Hồng Đậu ngoài cười nhưng trong không cười, rất có tư thế ‘nếu cậu không cho tớ bậc thang đi xuống, trở về tớ liền không để yên cho cậu’.
Hồng Đậu cân nhắc một chút lợi và hại, cứng đờ nở một nụ cười, có lệ đáp: “Ừm.”
“Vậy đàn anh Thôi, chi bằng anh và Hồng Đậu add WeChat đi, lúc chơi game thì gọi Hồng Đậu với.” Đan Đan lập tức cho Thôi An một nụ cười rực rỡ.
Hạ Tri cũng cười nói: “Đúng vậy, add WeChat đi, về sau cũng tiện nói chuyện phiếm.”
“Được …” Thôi An cuống quít móc di động ra, bấm mở màn hình.
Hồng Đậu lại áy náy nói: “Xin lỗi, em không dùng WeChat.”
“Vậy… vậy đàn em dùng ứng dụng mạng xã hội nào?” Thôi An vội vàng nói: “Anh có thể cài thêm phần mềm khác, lại đăng ký một tài khoản.”
“Bình thường em chỉ dùng cái này giao lưu với bạn trên mạng.” Hồng Đậu click mở một app trên di động, ngay lập tức, một đoạn nhạc quen thuộc với mọi nhà liền vang lên.
Đan Đan mệt tâm giơ tay đỡ trán.
Bởi vì app Hồng Đậu mở ra, là đấu địa chủ vĩnh viễn cũng không lỗi thời.
Hồng Đậu nói: “Anh và em có thể kết bạn trên đó, lúc anh không có hạt đậu em còn có thể đưa cho anh.”
“Vậy, vậy à?” Thôi An sắc mặt cứng đờ trong chốc lát, không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Ha ha…” Đan Đan lại xấu hổ cười cười, lần thứ hai đứng ra hoà giải, “Các anh không cần cảm thấy kỳ quái nha, Hồng Đậu cô ấy… sở thích của cô ấy chính là có chút khác người, em cảm thấy đấu địa chủ cũng rất tốt, hai người còn có thể cùng nhau đấu địa chủ gì đó, cũng coi như có mục tiêu chung nha.”
Bình luận