“Được…” Giọng hắn cực kỳ không xác định, “Chúng ta không cần Nam Quốc.”
Cô ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, “Tôi sẽ ở cạnh anh. Ôn Diễn, cả đời này, tôi đều sẽ ở cạnh anh, tôi cũng sẽ không từ bỏ anh, anh cũng không cần lại gạt tôi nữa, nếu không tôi sẽ cùng anh đi vào phần mộ.”
“Được.” Hắn hơi gật đầu, giống như một người khát nước cực độ đi trên sa mạc lâu ngày lại tìm được nguồn nước, hắn gấp không chờ nổi hôn lên môi cô, “Anh sẽ không lừa em nữa…”
Những lời còn lại, liền biến mất trong nụ hôn này.
Cuối cùng, người thỏa hiệp vẫn là Hồng Đậu.
Cô rơi vào nụ hôn thâm tình của người đàn ông, ngay cả cơ hội thở dốc đều không có, đã bị đè ngã trên giường, môi hắn lại lưu luyến trước ngực cô, ngón tay cô hoàn toàn luồn vào mái tóc đen của hắn, nhìn trần nhà màu trắng, cô thế mà lại quỷ dị cảm thấy Ôn Diễn cũng giống như cái trần nhà này, trắng đến không thể tưởng tượng, cũng đơn giản đến không thể tưởng tượng.
Quả thực, Ôn Diễn là một người rất đơn giản.
Người trên thế giới này, chỉ chia làm quân cờ của hắn, hoặc là người hắn thích, hắn thích thứ gì, vậy nhất định sẽ không từ thủ đoạn để có được, liền giống như một đứa trẻ muốn một món đồ chơi sẽ quấy khóc ầm ĩ vậy.
Thời gian cùng tinh lực hắn tiêu phí trên người cô, tuyệt đối không phải là món đồ chơi đơn giản như thế.
Hồng Đậu đã quên thân thể này của mình còn chưa trải qua chuyện đó, không chỉ mình cô đã quên, mà ngay cả hắn cũng quên mất, xâm lấn đột ngột khiến cô không nhịn được kêu rên một tiếng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Anh… Hồng Đậu… Xin lỗi…” Ôn Diễn đã cởi đồ một nửa tỉnh táo lại bên trong tình triều, hắn vội vã muốn lui về sau, Hồng Đậu lại duỗi tay ôm chặt hắn. Hắn có thể cảm giác được sự đau đớn của cô, một tay nhẹ nhàng đặt trên má cô, hắn nhẹ giọng, “Hồng Đậu?”
“Tiếp tục.” Hồng Đậu hít một hơi, chậm rãi dịu lại, cô lại mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là người đàn ông ôn nhu nhìn chăm chú vào mình, trong lòng cô chợt động, bắt lấy tay hắn đang trên mặt mình, lại dùng gương mặt cọ cọ, “Ôn Diễn, em nói tiếp tục.”
“Nhưng… em đang đau.”
“Anh nói yêu em thật nhiều… em liền không đau.” Cô lại giơ tay ôm vòng lấy cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Hồng Đậu cũng sẽ không phủ nhận, bất luận là trước đây hay hiện tại, cô đều thích thân mật tiếp xúc với hắn.
Thân thể bọn họ phù hợp đến thế, nếu như Ôn Diễn không gây ra nhiều chuyện khiến cô khó có thể tiếp nhận như vậy, bọn họ vốn nên là một đôi trời đất tạo nên.
Bởi vì một nụ hôn, mà hoàn toàn nhóm lên toàn bộ lửa trên người hắn.
Hắn ôm cô ngồi dậy, giữa lúc gắn bó như môi với răng, nơi bọn họ chặt chẽ gắn liền với nhau lại truyền đến chuyển động càng nhanh hơn nữa.
Quần áo trên người cả hai đều chưa cởi hết, chỉ có chính bọn họ biết, để vui sướng truyền đi khắp nơi trên thân thể, rốt cuộc có thể khiến người ta mặt đỏ tai hồng đến mức nào.
Hồng Đậu ở trên người hắn phập phập phồng phồng, như đang ngồi trên một con thuyền không ngừng bị sóng đánh mạnh, khi cô cho rằng mình sắp chìm vào làn nước sâu vô tận, cô sẽ lại lần nữa nổi lên nhìn thấy ánh mặt trời.
Đây dường như là tuyệt vọng, lại dường như là hy vọng.
“Ôn Diễn… Ôn Diễn…” Cô không ngừng nỉ non tên hắn.
Ôn Diễn động thân hết lần này đến lần khác. Có thể nói khác hẳn với động tác thô bạo của hắn chính là biểu cảm trước sau luôn ôn nhu nhìn cô, hắn ôm thân thể cô càng hêm chặt, nỉ non, “Hồng Đậu, anh ở ngay chỗ này, anh đang ‘yêu’ em thật tốt.”
Hồng Đậu thở hổn hển, dựa vào trong ngực hắn, hai mắt mê ly.
Bọn họ dây dưa với nhau, từ lúc bắt đầu đã liền định trước, không chết không ngừng.
Mà ở một nơi khác, tại cổng của một trường tiểu học, một đôi vợ chồng chờ đón con bởi vì giá trị nhan sắc cao tương tự mà thu hút ánh mắt của không ít người.
Cô gái xinh đẹp động lòng người “A” một tiếng, “Cũng không biết Ôn tiên sinh và vợ anh ta hiện tại rốt cuộc thế nào? Đều do em nhìn nhầm báo cáo của hai người bệnh, nói chứng hạ đường huyết của Ôn tiên sinh thành chứng suy tim nặng như thế. Nếu không … hay là em đi xin lỗi bọn họ nhỉ?”
“Không cần.” Người đàn ông giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ giọng cười nói: “Ôn tiên sinh biết tình huống của mình, anh ta có thể tự giải thích với vợ, không cần em đi một chuyến nữa đâu.”
Chẳng qua… Cho dù vị Ôn tiên sinh kia thật sự đã nhìn ra Hồng Đậu cho rằng mình mắc bệnh nặng gì đó, hắn có thể giải thích hay không thì chính là một chuyện khác rồi.
Cô gái nghĩ vậy cũng phải, liền không nghĩ đến việc trở lại nữa, mà nhìn thấy con gái đi ra khỏi cổng trường liền vui mừng chạy tới.
Người đàn ông nhìn hình ảnh hai mẹ con ôm nhau, ý cười trên khóe môi lại chân thật thêm một phần.
Ánh mặt trời chiếu rọi, lại là một hình ảnh ấm áp.
Về phần là hạ đường huyết, hay suy tim gì đó, lại có gì quan trọng đây?
Người nên sống sót liền sống sót, người nên ở bên nhau, bất luận là cách bao nhiêu năm, cũng vẫn sẽ ở bên nhau.
Bình luận