“Ta…… Ta…… Ta phải nghĩ như thế nào……” Hồng Đậu lắp bắp nói, bộ dáng nhút nhát này, còn không phải là chuẩn bị nghe Thẩm Lạc Ngôn nói cái gì liền hùa theo cái đó sao?
Tức giận trong lòng Thẩm Lạc Ngôn càng không thể trút được vào đâu, hắn thật sự là không cách nào hiểu nổi Hồng Đậu nữ nhân này, trong hậu viện nhà khác, nếu không phải chính thê xem thường tiểu thiếp, thì cũng là tiểu thiếp nghĩ cách hãm hại chính thê, tóm lại là lục đục với nhau, dùng bất cứ thủ đoạn nào, Thẩm Lạc Ngôn cũng từng cảm thấy may mắn, rằng hậu viện Thẩm Gia Trang so với hậu viện nhà khác, đã hết sức hoà bình, nhưng…… Không khỏi cũng hoà bình quá mức.
Thẩm Lạc Ngôn có một loại ảo giác, ảo giác mình rất không được coi trọng, hiện tại đã chứng minh đây không phải là ảo giác của hắn, ở trong mắt người nào đó, hắn đích xác là không được coi trọng.
“Phương Hồng Đậu……” Thẩm Lạc Ngôn bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nhàn nhạt hỏi: “Ngươi hận ta sao?”
Hồng Đậu hai mắt mờ mịt, “Vì sao ta phải hận ngươi?”
“Từ khi ngươi gả cho ta, ta vẫn luôn bỏ qua ngươi, cũng chưa từng quan tâm đến ngươi…… Ngoại trừ cái danh phu nhân Thẩm Gia Trang, ta vẫn chưa thực hiện bất cứ trách nhiệm nào của trượng phu đối với ngươi.”
“Đây là chuyện tốt a!” Hồng Đậu trước khi phản ứng kịp, đã buột miệng thốt ra một câu, nàng vội che lại miệng mình, nhìn vẻ mặt âm tình bất định kia của Thẩm Lạc Ngôn, nàng lại vội vàng nhỏ giọng biện giải, “Ý ta là nói…… Điều này cũng đồng thời chứng minh trang chủ ngươi là một người chung tình, ngươi đối với Phượng di nương toàn tâm toàn ý, là một nam nhân tốt nha.”
“Nam nhân tốt sao?” Thẩm Lạc Ngôn khóe môi hơi nhếch lên, ý cười như có như không này, không rõ là châm chọc hay là trào phúng.
Hắn chậm rãi buông tay Hồng Đậu ra, lại lui về phía sau một bước, rất có phong độ quân tử giữ khoảng cách một bước với Hồng Đậu, Hồng Đậu liền lén lút nhẹ nhàng thở ra, lại nghe hắn dùng giọng vô cảm nói: “Tâm ngươi không ở chỗ ta, cũng không trách được ngươi, rốt cuộc……”
Rốt cuộc tâm hắn cũng không ở chỗ nàng.
Hồng Đậu giống như đứa bé làm sai chuyện cúi đầu nhìn ngón tay, nàng hiểu rõ ý mà Thẩm Lạc Ngôn chưa nói xong là gì, Thẩm Lạc Ngôn thằng nhãi này, trước thì dây dưa cùng Phương Tử Mạch, sau lại lại di tình với Phượng Khuynh Liên, sau khi Phượng Khuynh Liên yêu Du Tử Tức, hắn mới phát giác chính mình sớm đã yêu Phượng Khuynh Liên sâu đậm, nhưng mà đã không còn kịp rồi, Phượng Khuynh Liên lựa chọn Du Tử Tức.
Hồng Đậu lại lén lút liếc mắt nhìn Du Tử Tức đứng cách đó không xa, trên mặt hắn chính là vẻ mặt cái gì cũng đều không hiểu, nàng lại lén lút nhìn Thẩm Lạc Ngôn, thầm nghĩ thế giới cũng thật kỳ diệu, hôm nay vậy mà nàng lại tụ tập cùng một chỗ với cả nam nhất lẫn nam nhị của Phượng Khuynh Liên.
Như vậy ngẫm lại, một nữ phụ như nàng, một nam xứng như Thẩm Lạc Ngôn, nếu là chiếu theo nguyên văn phát triển, vậy bọn họ cũng là người chung hoàn cảnh cùng lưu lạc thiên nhai, chẳng qua trong tiểu thuyết, kết cục của nữ phụ còn thảm hơn nam phụ nhiều lắm.
Tưởng tượng đến đây, Hồng Đậu liền âm thầm nắm tay, nàng nhất định phải nghĩ cách rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, tốt nhất là cách đám nam nhân có quan hệ với nữ chủ này càng xa càng tốt.
Hồi lâu sau, Thẩm Lạc Ngôn đã khôi phục vẻ mặt vô cảm, hắn tỏ vẻ việc công xử theo phép công mà hỏi: “Hiện tại ngươi đang ở chỗ nào?”
“Có một đôi lão phu thê hảo tâm giữ ta lại, bọn họ còn chăm sóc ta cùng Du Tử Tức vài ngày đó, nếu không phải Phúc thẩm khuyên ta, ta hôm nay cũng sẽ không tới lễ hoa lan này.” Nhắc tới Phúc bá cùng Phúc thẩm, Hồng Đậu liền cảm kích.
Thẩm Lạc Ngôn lại nhíu mày lại.
Hồng Đậu ý thức được mình nói lỡ miệng, nàng thân là một “nữ tử đã kết hôn” lại tham gia lễ hoa lan, đây không phải đại biểu nàng muốn cho Thẩm Lạc Ngôn đội nón xanh sao? Nàng thật cẩn thận nhìn vẻ mặt hắn biến hóa, “Làm sao vậy?”
“Ngươi biết nơi này là nơi nào chứ?”
“Nơi này…… Còn không phải là Vô Bạch thôn sao?”
Thẩm Lạc Ngôn hỏi: “Vậy ngươi có biết, chữ “phách” trong “hồn phách” thiếu đi “bạch”, là thành chữ gì không?”
“Còn không phải là chữ………… “quỷ”…… Sao……” Hậu tri hậu giác, giọng Hồng Đậu càng ngày càng nhỏ, nàng chậm rãi ôm chặt cánh tay mình, run run rẩy rẩy cười một chút, “Trang chủ đại nhân, tử bất ngữ quái lực loạn thần* …… Đúng không?”
*tử bất ngữ quái lực loạn thần: Ý là người thanh cao (người noi theo đạo đức thánh hiền) thì không nên nói đến ma quỷ, quái dị
Hắn hờ hững nói: “Cũng có người bảo, thà rằng tin là có, chứ không thể tin là không có.”
Đúng lúc đó, chậu hoa Du Tử Tức ôm trong tay rơi xuống đất, phát ra thanh âm không nhỏ, Hồng Đậu bị dọa đến nhảy dựng lên, nàng chạy đến bên cạnh Thẩm Lạc Ngôn, hai tay bắt lấy ống tay áo hắn, quay đầu nhìn lại, thấy là Du Tử Tức làm rơi chậu hoa mà thôi, nhưng nàng vẫn như cũ không hề thả lỏng, sắc mặt trắng bệch, “Trang…… Trang chủ…… Nếu không…… Nếu không chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi đi……”
“Không vội.” Thẩm Lạc Ngôn chỉ nhàn nhạt liếc bàn tay nàng đang túm lấy ống tay áo mình, thần sắc bất biến.
“Ngươi nói thà rằng tin là có, không thể tin là không có, nói không chừng nơi này thật sự có…… Có……”
Thẩm Lạc Ngôn nghiêm trang, “Nếu thực sự có quỷ, nói không chừng còn có thể gặp gỡ một con diễm quỷ.”
“Diễm quỷ?” Trong đầu Hồng Đậu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng mỹ nam thoát y hương diễm, phim cấm đã xem qua nhiều năm trước liền toàn bộ xông ra……
Thẩm Lạc Ngôn bỗng nhiên thấy Hồng Đậu sắc mặt ửng đỏ, máu mũi chảy thành dòng, hắn tuy không biết nàng suy nghĩ cái gì, nhưng cũng biết điều nàng nghĩ nhất định không phải thứ gì tốt, hắn cầm kiếm, chuôi kiếm gõ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, nàng kêu đau một tiếng, ủy khuất nhìn hắn.
“Phương Hồng Đậu……” Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn không hề che giấu vẻ ghét bỏ, hắn lấy khăn tay xoa máu mũi cho nàng, ngữ khí thật không tốt, “Ngươi là đồ ngốc sao?”
Bình luận