Nàng không biết vì cái gì mà mỗi lần mình nói theo ý củaThẩm Lạc Ngôn, tới cuối cùng lại luôn thành ra chọc giận hắn, nguyên nhân chính là vì không biết, cho nên nàng vẫn cảm thấy tốt nhất là mình nên nói ít đi.
Mỗi khi nàng nói ra lời chọc tức hắn, cũng đâu có sợ hãi như vậy.
Thẩm Lạc Ngôn rầu rĩ nghĩ, hắn rũ mắt nhìn nàng đang cúi thấp đầu, dùng giọng điệu thông thường nói: “Người cho ngươi ở nhờ, là ai?”
“Nói là đại phu trong thôn……” Hồng Đậu nói hết sức run sợ, tuy nói nàng là một người EQ rất thấp, nhưng nàng rốt cuộc cũng là con gái, nàng cũng sẽ sợ hãi loại phi sinh vật như quỷ này.
Thẩm Lạc Ngôn hơi hơi nhíu mày, “Ngươi vừa mới nói, là người thu lưu ngươi đã bảo ngươi tới tham gia lễ hoa lan, ngươi có biết Vô Bạch thôn xưa nay không có lễ hoa lan nào cả chứ?”
“Không có!?” Hồng Đậu sửng sốt, sau đó càng run run, “Không, không có …… Lễ hoa lan…… Vậy, vậy Phúc thẩm muốn ta tới tham gia…… Là vì cái gì?”
“Ta tuy không biết bọn họ có mục đích gì, nhưng bọn hắn khẳng định là đang có âm mưu gì đó, cửa ra khỏi Vô Bạch thôn ba ngày mới mở ra một lần, ngươi trước hết đi cùng ta.”
“Nga……” Hồng Đậu hiện tại ước gì có người quyết định thay mình, nàng bám sát sau lưng Thẩm Lạc Ngôn, dự định chỉ cần có gió thổi cỏ lay gì đó sẽ lập tức kêu trang chủ cứu ta.
Đừng nhìn Thẩm Lạc Ngôn luôn tức giận với nàng, còn lạnh mặt với nàng nữa, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Thẩm Lạc Ngôn cũng không phải người thấy chết không cứu, lại nói như thế nào, nàng cũng vẫn là phu nhân trên danh nghĩa của hắn nha.
Du Tử Tức đương nhiên là Hồng Đậu đi chỗ nào hắn liền đi theo đến đó, cũng không cần Hồng Đậu gọi, hắn liền tung ta tung tăng đi theo phía sau Hồng Đậu.
Thẩm Lạc Ngôn đưa hai con sâu theo đuôi tới trước một cái nhà gỗ trong rừng, nơi này thực quạnh quẽ, không giống như là nơi có người ở, nhưng mà nhà gỗ này lại đúng là có người.
Đoàn người vừa mới bước vào sân, một chiếc phi tiêu liền phi tới trước chân họ, Hồng Đậu trực tiếp bị dọa lại túm lấy ống tay áo Thẩm Lạc Ngôn, Du Tử Tức mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt, người bình tĩnh nhất, đương nhiên là Thẩm Lạc Ngôn.
“Lý công tử.” Thẩm Lạc Ngôn đạm nhiên nói: “Quấy rầy nhiều rồi, mong rằng ngươi có thể thứ lỗi.”
Không trung truyền đến một giọng nói thanh lãnh, “Ngươi đã biết là quấy rầy, vì sao còn mang nhiều người tới chỗ ta như vậy?”
Giọng nói này giống như là từ bốn phương tám hướng truyền tới, Hồng Đậu hoàn toàn không biết người này đang ẩn thân ở nơi nào nói chuyện.
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Trong thôn Vô Bạch này, tại hạ chỉ thấy nơi này của Lý công tử là an toàn nhất.”
“Thẩm trang chủ, ngươi là nhân sĩ chính đạo, ta là sát thủ giang hồ ẩn nhiều năm, từ bao giờ ngươi lại cảm thấy nơi này của ta là an toàn nhất vậy?”
Thẩm Lạc Ngôn đại công vô tư, nghiêm trang nói: “Kể từ khi ta đáp ứng Lý huynh, sẽ không đem chuyện ngươi đánh cuộc thua Ôn tiên sinh, cuối cùng phải bất đắc dĩ không mặc gì cả chạy dọc theo đế đô một vòng, Lý huynh chính là người tại hạ tín nhiệm nhất.”
“Không mặc gì cả…… chạy dọc theo đế đô một vòng……” Hồng Đậu bắt được một câu nói quan trọng.
Bỗng nhiên gió nổi lên, một người nam nhân bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, hắn tức muốn hộc máu, “Thẩm Lạc Ngôn, ngươi hiện tại chẳng phải đã nói ra sao!?”
Nam nhân này một thân hắc y, một khuôn mặt tuy nói là anh tuấn, lại tràn đầy vẻ âm ngoan, đặc biệt là vết sẹo bên nửa trái mặt hắn kia, càng tăng thêm vẻ đáng sợ, huống chi hiện tại hắn còn có sắc mặt giận dữ, không cần đoán nhiều, cũng có thể biết hắn hiện tại là đang cực lực đè nén ý muốn giết người.
Đối mặt với chất vấn của hắc y nam nhân này, Thẩm Lạc Ngôn chỉ vân đạm phong khinh nói một câu: “Ta có đem chuyện Lý huynh không mặc gì cả dọc theo đế đô chạy một vòng nói ra sao? Lý huynh đại khái là nghe lầm.”
“Thẩm Lạc Ngôn! Ngươi thế mà lại nói thêm lần nữa!” Hắc y nam nhân giận dữ.
P/s: Thực ra nam chính đã xuất hiện rồi đó. Đố các bạn biết là ai:))) (bạn nào đọc rồi không xì poi trước nhé:v). Tất nhiên không tính vụ Kỳ Chiêu lúc trước:v. (Phải đố luôn thế này cho các bạn khỏi sốt ruột sao chưa gặp nam 9 =)))))
Bình luận