Không…… Có lẽ nên nói đây là tính tình ác liệt……
Lý Tùy Phong tức thì tức, chẳng qua vẫn để ba người Thẩm Lạc Ngôn vào phòng, ánh mắt hắn trước sau cảnh giác nhìn chằm chằm Du Tử Tức, mỗi một người trên giang hồ đều không thể không nghe về giáo chủ Ma giáo, đặc biệt là thủ đoạn giết người của hắn, thường nghe Du Tử Tức quỷ kế đa đoan, nói không chừng hiện tại hắn cố ý giả dạng dáng vẻ vô hại này thì sao?
Đặc biệt là sau khi Lý Tùy Phong nghe xong Thẩm Lạc Ngôn thuật lại, hắn trầm mặt hỏi: “Ngươi định cứ mặc kệ như vậy sao? Thẩm trang chủ, ta nhắc nhở ngươi một câu, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở.”
“Người Thẩm Gia Trang hành sự quang minh lỗi lạc, từ trước đến nay sẽ không thừa cơ lấn tới, Lý huynh, việc này trong lòng ta đều có chừng mực.” Thẩm Lạc Ngôn vẫn dùng một lý do này để thoái thác, thật sự là chính nghĩa vô cùng a.
Lý Tùy Phong “Xuy” một tiếng, nhưng thật ra cũng không nói nhiều, dù sao điều gì nên nói hắn đều đã nói, nên nhắc nhở cũng đều nhắc nhở, hắn đã rời khỏi giang hồ, chuyện giang hồ, hắn cũng sẽ không quản nữa.
Thẩm Lạc Ngôn nhìn Du Tử Tức đang ngồi xổm trong một góc chơi bùn……cùng Hồng Đậu, Hồng Đậu đang dùng một bàn tay vỗ lên đỉnh đầu Du Tử Tức, “Nấm không phải nặn như vậy! Xem ta nặn này, ta nặn mới là nấm!”
Hóa ra là Du Tử Tức tâm tính trẻ con, Thẩm Lạc Ngôn thì cùng Lý Tùy Phong nói chuyện chính sự, sợ Du Tử Tức ngồi im không chịu được, hắn lại không muốn ngủ, vẫn là Hồng Đậu nghĩ ra biện pháp tốt, đào chút đất từ bên ngoài mang vào, nói muốn làm cái gì mà……tượng đất?
Chẳng qua theo người khác thấy, cuối cùng người nặn vui vẻ đến quên trời đất vẫn là Hồng Đậu, Du Tử Tức nhìn nấm trong tay Hồng Đậu, hắn tựa hồ suy nghĩ trong chốc lát, mới ngây thơ mờ mịt nói: “Nấm mà nương nặn…… Giống như nấm ở nơi này của Tiểu Du vậy.”
Du Tử Tức chỉ vào đũng quần mình, nói với vẻ ngây thơ vô tội.
Hồng Đậu ngây ra trong chốc lát, mới ý thức được thứ Du Tử Tức nói đến là cái gì, ôm suy nghĩ tác phẩm nghệ thuật của mình không thể bị người khác xem thường được, Hồng Đậu sắc mặt nghiêm, lời lẽ chính đáng nói: “Nói bậy! Nấm của ngươi có được to dài như nấm ta nặn sao!?”
“Nương không tin sao?” Du Tử Tức đứng lên bắt đầu cởi quần áo, “Ta đây cho nương nhìn……”
“Xem liền xem…… Đau!” Hồng Đậu xoa đỉnh đầu bị gõ cho đau điếng, nàng ủy khuất rưng rưng ngẩng đầu, liền nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Thẩm Lạc Ngôn, “Trang…… Trang chủ……”
Thẩm Lạc Ngôn trên mặt phủ đầy sương lạnh, hắn nhìn cục đất “Nấm” trong tay Hồng Đậu kia, nói dễ nghe thì đây là nấm, nếu nói không dễ nghe, thứ này thấy thế nào cũng đều giống y như cái gì đó của nam nhân……
Thanh kiếm Thẩm Lạc Ngôn vừa dùng gõ đầu Hồng Đậu liền ra khỏi vỏ, chỉ thấy hàn mang chợt lóe, viên “Nấm” trong tay Hồng Đậu kia đã chia làm hai nửa, Hồng Đậu ngốc ngốc cầm hai nửa nấm, thật sâu sắc mà cảm nhận được khí lạnh trên người Thẩm Lạc Ngôn.
Thẩm Lạc Ngôn lại nhìn về phía Du Tử Tức còn đang cố sức cởi quần áo, “Nếu ngươi mà dám cởi quần áo, ta sẽ khiến cho……nấm trên người ngươi, cũng biến thành hai nửa y như vậy.”
Du Tử Tức tuy rằng còn ngốc, lại cũng cảm nhận được một cỗ khí lạnh từ trên đùi hắn dâng lên, hai chân hắn liền khép lại, che đũng quần nhỏ giọng nói: “Tiểu Du không dám……”
Bên kia Lý Tùy Phong nhìn Du Tử Tức cùng Hồng Đậu đang đồng thời phát run, hắn ngốc một lát, mới nhớ ra mà nói một câu, “Thẩm trang chủ, nếu muốn sống mà không trở ngại, trên đầu sao có thể thiếu chút điểm xanh*?” (*xanh ở đây ý là xanh lục =)))))
Thẩm Lạc Ngôn liếc mắt qua Lý Tùy Phong, lạnh nhạt mở miệng, “Phương Hồng Đậu.”
“Dạ……” Hồng Đậu nơm nớp lo sợ đứng lên.
“Đi rửa tay sạch sẽ.”
“Nga……” Hồng Đậu ngoan ngoãn chạy tới giếng nước ngoài cửa rửa tay, bộ dáng này giống y như đứa trẻ nghe lời ba ba vậy.
Bình luận