Quỷ công cùng Quỷ bà ban đầu còn có thể tự an ủi mình, rằng Hồng Đậu là đang chuẩn bị từ trong phòng đi ra, cho nên mới đóng cửa sổ, rốt cuộc thì nếu là một nữ hài cẩn thận, trước khi ra cửa sẽ đóng cửa sổ cho kỹ cũng là việc nên làm, chẳng qua bọn họ đợi trong chốc lát, lại thêm chốc lát nữa, sau khi phát hiện Hồng Đậu vẫn không hề bước ra khỏi cửa, bọn họ liền ý thức được, Hồng Đậu là thật sự không định ra ngoài.
Du Tử Tức nhìn cửa sổ đóng chặt kia, ánh nước trong mắt đã chực trào, hắn tội nghiệp kêu lên, “Nương……”
Đáng tiếc chính là, không có tiếng nào đáp lại.
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Nếu các ngươi đã bắt Du Tử Tức, vậy thì có thể dẫn hắn rời đi, nhưng còn Hồng Đậu…… Các ngươi không cần si tâm vọng tưởng.”
Quỷ công cùng Quỷ bà đều cắn răng, trong Vô Bạch thôn không thể động võ, nếu vẫn cứ giằng co tiếp như vậy, Lý Tùy Phong cùng Thẩm Lạc Ngôn sẽ có thể về phòng nghỉ ngơi, còn đôi lão phu thê bọn họ thì phải làm thế nào? Lại dựng trại một lần nữa sao?
Bọn họ già rồi, cái thân này không chịu khổ thêm được.
Bên ngoài phòng còn đang im lặng giằng co, trong phòng Hồng Đậu lại vui vẻ tự tại.
Nói thật, nàng căn bản là không lo lắng Du Tử Tức sống hay chết, chỉ cần không phải do nàng giết, vậy hết thảy đều dễ nói chuyện, Hồng Đậu luôn luôn rõ ràng, ở thế giới này, không có ai có thể quan trọng hơn chính nàng cả.
Nàng rót chén nước, cầm lấy cái ly vừa muốn đưa lên miệng, liền bị trượt tay, khi cái ly sắp sửa rơi xuống đất, lại ngừng giữa không trung, ngay cả một nửa lượng nước đổ ra ngoài cũng bị ngừng giữa không trung như thế, không chút sứt mẻ.
Gì thế, gặp quỷ?
Sau khi biết lai lịch Vô Bạch thôn, Hồng Đậu liền biết khi đó Thẩm Lạc Ngôn nói diễm quỷ gì đó đều là để lừa nàng chơi thôi, nhưng hiện tại cảnh tượng kỳ dị trước mắt này, lại khiến nàng bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ Thẩm Lạc Ngôn lúc ấy không có lừa nàng?
Hồng Đậu đang muốn ngồi xổm xuống nghiên cứu cái ly và nước đang ngừng ở giữa không trung một chút, trước mắt bỗng nhiên hiện ra cực nhiều con số liên tiếp trôi nổi, những con số đó giống như số hiệu nối liền nhau, rất nhanh liền tụ lại xếp thành một hình người, ngay sau đó, con số biến mất, trước mắt Hồng Đậu liền hiện ra một nữ nhân mặc áo gió màu xám, bên trong là váy màu nhạt, chân đi một đôi giày cao gót.
Nữ nhân này có tóc dài đen thẳng, dáng người lả lướt hấp dẫn, khuôn mặt càng thêm đẹp đẽ linh động, nàng thoạt nhìn khí chất cực kỳ ôn nhu điển nhã, khi hướng về phía Hồng Đậu nở nụ cười, sự dịu dàng thân thiết của cô càng dễ khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn.
Hồng Đậu ngốc hồi lâu, mới chớp chớp mắt, nàng nghiêng đầu nói một chữ, “Quỷ?”
Không đúng, quỷ ở triều đại này nói thế nào cũng nên mặc cổ trang chứ nhỉ, nữ nhân này lại là một thân trang phục hiện đại, nói thế nào cũng thấy không hợp lý a.
“Phương tiểu thư.” Mỹ nhân vươn một bàn tay, là phương thức chào hỏi của người hiện đại, “Chào cô, tôi là Tô Mộc.”
“Chào cô……” Hồng Đậu ngốc ngốc duỗi tay nắm tay cô ấy, lại rất nhanh thu về, nàng hỏi: “Cô biết tôi à?”
“Đương nhiên.” Tô Mộc nhoẻn miệng cười, đẹp nói không nên lời, “Kỳ thật từ sau khi cô đi vào thế giới này, tôi vẫn luôn quan sát cô.”
“Có ý gì?”
“Nói ngắn gọn đi, rốt cuộc thì thời gian của tôi cũng không nhiều lắm.” Tô Mộc hơi hơi khom lưng, đem cái ly đang dừng giữa không trung hứng lấy toàn bộ nước đang lơ lửng, lại đưa cái ly tới trên tay Hồng Đậu, “Tôi là người ở cục quản lý thời không, bởi vì sai lầm của tôi, cho nên cô mới đi vào thế giới này.”
“Ha?”
Bình luận