“Đây không phải vấn đề có liên quan hay không.” Hồng Đậu cảm thấy đỉnh đầu mình có quầng sáng thánh mẫu đang lóng lánh, “Du Tử Tức quả thực là giáo chủ Ma giáo không sai, hắn phải chịu trừng phạt tương ứng vì chuyện xấu hắn đã làm, nhưng không phải bằng phương thức không hề có nhân đạo như vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa a, nếu hắn biết sai liền sửa lại, còn có thể trở thành tiêu biểu trong chính đạo chúng ta đó!”
Lý Tùy Phong mặt vô cảm hỏi Thẩm Lạc Ngôn, “Ngươi tin chuyện ma quỷ của nàng à?”
Mới vừa rồi khi Du Tử Tức bị Quỷ công bắt lại muốn uy hiếp Hồng Đậu, Hồng Đậu liền không chút lưu tình mà đóng ngay cửa sổ, còn không thèm bước ra mà đưa tiễn Du Tử Tức nữa cơ.
Thẩm Lạc Ngôn nói: “Đương nhiên không……”
“Trang chủ đại nhân ~” Hồng Đậu lôi kéo tay Thẩm Lạc Ngôn lắc qua lắc lại, vào giờ phút này, nàng sử dụng thủ đoạn đê tiện nhất, đó chính là làm nũng.
Nàng còn nhớ rõ thúc thúc nàng đã nói qua, nàng có một vũ khí rất mạnh, chỉ cần mềm giọng đi một chút, đáng yêu một chút, vẻ mặt lại đáng thương một chút, trên đời này tuyệt đối không có ai có thể chống cự vũ khí này của nàng, dĩ nhiên, Hồng Đậu cũng chưa từng thử với những người khác, chỉ là nàng thấy một chiêu này dùng với thúc thúc nàng thì quả thực trăm lần thử linh nghiệm cả trăm, liền thầm nghĩ, có lẽ chiêu này đối với Thẩm Lạc Ngôn cũng hữu dụng nhỉ?
Quả nhiên, vành tai Thẩm Lạc Ngôn lập tức nóng lên, trên mặt hắn lại càng nóng hơn nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ của Hồng Đậu đáng yêu một cách khác thường, điều này cơ hồ khiến hắn quên mất trước kia nàng chọc tức hắn đến mức ăn không ngon như thế nào, hầu kết khẽ nhúc nhích, Thẩm Lạc Ngôn không được tự nhiên nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, thấy người gặp nạn, nên ra tay tương trợ.”
Lý Tùy Phong trầm mặc, hắn lần đầu tiên biết đến, hóa ra Thẩm Lạc Ngôn cũng là một nam nhân có thể bị sắc đẹp mê hoặc, hắn yên lặng đứng ra xa, bọn họ thích làm gì liền làm cái đó đi, dù sao hắn cũng phải bo bo giữ mình.
Lý Tùy Phong không tham dự, Thẩm Lạc Ngôn cùng Hồng Đậu liền thuận tiện coi hắn như không tồn tại, Hồng Đậu còn nhớ rõ đường đến nhà Quỷ công Quỷ bà, chẳng qua chờ đến khi nàng cùng Thẩm Lạc Ngôn tới nhà Quỷ bà Quỷ công, thì trong phòng lại không có người nào cả, hiển nhiên, Du Tử Tức đã bị mang đến phòng đấu giá để “giao hàng”.
Ở giữa rừng cây ngoài cửa thôn, có một mảnh đất trống không lớn không nhỏ, nơi này luôn luôn được dùng làm nơi đấu giá, Quỷ công, Quỷ bà này mười mấy năm qua, đã không tính nổi có bao nhiêu hàng hóa được mang vào nơi này, trường hợp duy nhất mà dù thế nào cũng không mang đến nổi, cũng chỉ có một nữ nhân Phương Hồng Đậu.
Chẳng qua ném đi Phương Hồng Đậu, vẫn còn có Du Tử Tức, nói như thế nào bọn họ cũng có thể kiếm được một khoản, bọn họ cũng chỉ có thể dùng cách này để an ủi chính mình.
“Tiểu Du nhớ nương……” Du Tử Tức đáng thương hề hề nói: “A công, a bà, Tiểu Du không muốn hoa lan nữa, Tiểu Du phải về nhà……”
Hóa ra Du Tử Tức ngoan ngoãn đi theo Quỷ công như vậy, cũng là vì Quỷ công lừa gạt hắn, nói là sẽ cho hắn hoa lan đẹp, đến lúc đó hắn sẽ có thể đem hoa đưa cho Hồng Đậu, Du Tử Tức nhớ rõ nương thích hoa lan, lúc này mới đi theo Quỷ công đi tới nơi này.
Quỷ bà miễn cưỡng vẻ mặt ôn hoà nói: “Chờ một chút, lát nữa liền đưa ngươi về nhà.”
“Đường đường một thế hệ giáo chủ Ma giáo, cư nhiên lại trở nên ngu dại như vậy.” Công tử áo trắng đem ngân phiếu đặt trên tay Quỷ công, hắn câu môi cười, “Thật sự là thú vị.”
“Chẳng phải vậy sao? Cũng bởi vì hắn là giáo chủ Ma giáo, mới có thể giá trị nhiều tiền như vậy a.” Quỷ công nhìn thấy tiền đôi mắt liền tỏa sáng, “Không biết lúc này đây thôn trưởng coi trọng điểm nào trên thân thể giáo chủ Ma giáo?”
Bình luận