Đừng trách hắn sao lại có loại ảo giác quỷ dị như vậy, biểu hiện của Hồng Đậu nghiễm nhiên tạo cho hắn một ảo giác, đó chính là nàng vẫn luôn nhớ mong nữ nhân trong hậu viện Thẩm Gia Trang, chỉ duy độc không nhớ mong mỗi vị phu quân danh chính ngôn thuận là hắn.
Đương nhiên, cũng chỉ là danh chính ngôn thuận mà thôi, có lẽ còn có thể dùng bốn chữ khác càng chuẩn xác hơn, đó chính là hữu danh vô thực.
Hồng Đậu không muốn phá vỡ hiện trạng này, Thẩm Lạc Ngôn…… Thẩm Lạc Ngôn đương nhiên là không thể có ý nghĩ đó, sau khi mọi chuyện đều giải quyết xong, hắn cần biết rõ ràng, quan hệ giữa Hồng Đậu và hắn là gì.
Trên đường đến Võ Lâm Minh, Thẩm Lạc Ngôn để người của Thẩm Gia Trang đi về trước, quá nhiều người bị nhìn thấy, sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết, huống chi hiện tại hắn đã tìm được Hồng Đậu, cũng liền không cần nhiều người như vậy đi theo, ngược lại hắn vốn dĩ cho rằng Lý Tùy Phong sẽ rời đi sau khi ra khỏi Quỷ thôn, lại không ngờ Lý Tùy Phong cũng tính toán đi Võ Lâm Minh cùng hắn.
Đối với việc này, Lý Tùy Phong trả lời là, “Ta đã rất nhiều năm không ra khỏi cửa, cũng không biết đi nơi nào, liền tạm thời đi theo ngươi vậy.”
Thẩm Lạc Ngôn thật ra lại không đuổi hắn đi, trong lòng hắn biết nguyên nhân Lý Tùy Phong lưu lại không đơn giản như lời hắn nói, khoảng thời gian trước, trong trận chiến với Ma giáo ở sau núi Thẩm Gia Trang, nội thương trên người Thẩm Lạc Ngôn còn chưa khỏi hẳn, mà kẻ thần bí giả mạo hắn kia mục đích không rõ, khẳng định không phải là bằng hữu của bọn họ, có phải địch nhân hay không, còn chờ bàn lại, nếu kẻ thần bí kia lại lần nữa tìm tới cửa, chỉ bằng trạng thái hiện tại của Thẩm Lạc Ngôn cũng thập phần nguy hiểm.
Đương nhiên, nơi này còn có một Hồng Đậu võ công cao cường, nhưng Hồng Đậu người này không trông cậy vào được, một là vì nàng đối với năng lực của chính mình còn không quen thuộc, cho dù có thật sự đánh nhau với người ta, cũng chỉ là gặp chiêu nào đỡ chiêu đó mà thôi, hai là bởi vì nàng thật sự quá ngu ngốc, bị người ta bán chỉ sợ còn muốn thay người ta kiếm tiền.
Lúc này, có Lý Tùy Phong ở đây, an toàn của bọn họ sẽ bảo đảm hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, Lý Tùy Phong cũng không phải kiểu người lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, chỉ là bởi vì mấy năm trước khi hắn rửa tay chậu vàng* (tuyên bố chính thức rút khỏi giang hồ), bị vài kẻ thù vây công, Thẩm Lạc Ngôn lại thả cho hắn một con đường, còn nói không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, Lý Tùy Phong mới có thể toàn thân mà lui tiến vào Quỷ thôn, Lý Tùy Phong không thích nợ ơn, nhưng nợ cũng đã nợ, vậy liền muốn trả về.
Cách Võ Lâm Minh còn một chặng đường, khi bóng đêm buông xuống, ba người bọn họ quyết định ở lại một khách điếm nghỉ ngơi một đêm.
Chưởng quầy thấy ba người này ăn mặc không tầm thường, bày ra vẻ tươi cười hiền lành, “Các vị khách quan, bổn tiệm không khéo chỉ còn lại có hai gian phòng, các ngươi xem?”
“Dư lại hai gian phòng vừa vặn tốt nha.” Hồng Đậu cười nói một câu, thầm nghĩ đây cũng coi như vận khí tốt.
Sắc mặt vốn luôn sét đánh cũng không đổi của Thẩm Lạc Ngôn giờ lại đổi, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, thần sắc hơi không được tự nhiên, dường như là có chút thẹn thùng, hắn không nghĩ tới, Phương Hồng Đậu nữ nhân này ngày thường nhìn rất ghét bỏ hắn, không ngờ lúc này nàng lại thật sự có tự giác của Thẩm phu nhân.
“Khụ……” Thẩm Lạc Ngôn thanh thanh giọng, nghiêm trang nói với chưởng quầy: “Vậy hai gian phòng.”
“Được rồi.” Chưởng quầy thu tiền đặt cọc, tự mình mang theo ba người lên lầu hai, mở cửa một gian phòng, “Phòng của ba vị chính là gian này, còn có một gian bên cạnh.”
“Vậy được rồi.” Hồng Đậu chủ động đi ra ngoài cửa, “Hai người các ngươi ở gian phòng này, ta ở cách vách.”
Thẩm Lạc Ngôn: “……”
Bình luận