Biểu tình trên mặt Thẩm Lạc Ngôn trong nháy mắt liền rách nát, hắn không cách nào hiểu nổi: “Phương Hồng Đậu, ngươi điên rồi?”
“Ta thực bình thường a, ngươi mới điên rồi thì có!”
“Ân, nô gia có thể chứng minh……” Nữ nhân dáng người quyến rũ kia chui trong lòng ngực Hồng Đậu nói: “Cô nương ngoại trừ hỏa khí quá vượng ra, mặt khác hết thảy đều bình thường, ngược lại là công tử ngươi…… Quá mức tiết chế, chuyện phòng the cũng hoàn toàn không ham thích, thế cho nên tinh hỏa tích lũy quá mức, nếu vẫn không phát tiết ra ngoài nha, chỉ sợ sẽ nghẹn hỏng thân mình đó ~”
Một câu cuối cùng này, âm cuối kia lại chợt đổi giọng, quả thực chọc người mơ màng.
Lý Tùy Phong ngốc ngốc nhìn Thẩm Lạc Ngôn, ánh mắt này, liền không tự chủ được nhìn vào bộ vị từ hông trở xuống, từ đùi trở lên kia của Thẩm Lạc Ngôn.
Thẩm Lạc Ngôn sắc mặt tối sầm, mặt tựa phủ sương, hắn từ trước đến nay vốn là người hỉ nộ không hiện ra mặt, từ khi đụng tới Hồng Đậu, hắn liền thường xuyên bị tức đến không khống chế được cảm xúc của chính mình còn chưa tính, sao có thể nghĩ đến hôm nay cư nhiên còn gặp phải một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy?
Nào biết Hồng Đậu còn không hề có tự giác mà ở đó nói với nữ nhân kia: “Oa, y thuật của ngươi thật là lợi hại a, Trang chủ chúng ta không thích đến phòng di nương mà ngươi cũng có thể nhìn ra được.”
“Chẳng phải vậy sao.” Nữ nhân lại đè thấp giọng nói: “Không chỉ thế, ta còn có thể nhìn ra được…… Cô nương vẫn là một hoa cúc khuê nữ đấy.”
Nói xong, nữ nhân liền ghé vào trong lòng ngực Hồng Đậu che môi nhẹ nhàng cười, “Cô nương, chỉ sợ phu quân của ngươi dường như là không thích ngươi đâu.”
Giọng Thẩm Lạc Ngôn đã lạnh thấu xương, “Đừng vội hồ ngôn loạn ngữ!”
“Ai nha, nô gia nói đều là sự thật, có nói dối chỗ nào đâu?” Nữ nhân ủy khuất lại dựa mặt vào trước ngực Hồng Đậu, lời này nói ra ủy khuất đến cực điểm, khiến người nghe đều cảm thấy như nàng sắp khóc ra được vậy.
Hồng Đậu còn không thèm xem sắc mặt mà nói với Thẩm Lạc Ngôn: “Vị cô nương này nói không sai a, ngươi đừng có mắng nàng.”
“Phương Hồng Đậu!” Kiếm trong tay Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc chỉ hướng về phía Hồng Đậu, “Ngươi cũng biết nữ nhân này lai lịch không rõ?”
Hồng Đậu gật đầu, “Ta biết a.”
“Vậy ngươi còn tín nhiệm nàng như thế làm gì?”
“Chính là…… Việc ta biết nàng lai lịch không rõ, với việc ta cảm thấy nàng xinh đẹp, là hai việc khác nhau a.”
Thẩm Lạc Ngôn trong chớp mắt liền nghèo từ.
Lý Tùy Phong kỳ quái hỏi: “Thẩm phu nhân, cho ta hỏi một câu, ngươi là nữ đúng không?”
“Ta đương nhiên là nữ!” Hồng Đậu sắc mặt không vui, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta cởi quần áo chứng minh nữa sao?”
“Không dám không dám……” Lý Tùy Phong nói: “Chỉ là, ngươi đã là nữ, vì sao lại thích vị cô nương cùng là nữ này đến vậy?”
Nói chung, không phải nói cùng giới tính sẽ ghét nhau sao?
Giống như khi một người nam nhân thấy được một nam nhân khác cũng có năng lực, bộ dạng tương đương mình, sẽ nhịn không được mà ngầm so sánh, bọn họ rốt cuộc là ai hơn ai kém.
Nhưng Hồng Đậu lại nói: “Ai nói nữ nhân không thể thích nữ nhân? Nam nhân còn có thể thích nam nhân kìa.”
Chưa kịp giác ngộ, thân mình nữ nhân ăn vạ trong lòng ngực Hồng Đậu khựng lại.
“Phương Hồng Đậu!” Thẩm Lạc Ngôn hô to.
Hồng Đậu lúc này đây đã có mỹ nhân trong ngực, lá gan liền lớn, “Ngươi kêu gì mà kêu? Đâu phải ta không nghe được, ngươi ngày hôm qua cùng Lý Tùy Phong ngủ cả đêm ta không phải cũng không truy cứu sao?”
“Nga ~” Nữ nhân phát ra một tiếng đầy ý vị.
Bình luận