Trân trọng công sức của editor, nhớ vote nha các tình yêu~
– ———————–
Hai cái tân thủ đong đưa suốt cả một buổi tối, thật vất vả mới thành công. Một người thì như nếm được món ăn mới, một người thì khổ không nói nên lời, trời tờ mờ sáng thì mới vật vã ngủ được khoảng hai tiếng.
Buổi sáng, Tiễn Ý Ý đề phòng Tô Á Na gọi điện bắt cô dậy, liền mê man mở mắt cầm điện thoại để chế độ máy bay, sau đó nghiêng đầu liền lăn ra ngủ.
Một giấc ngủ này, ngủ thẳng cho đến chiều.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn mơ mơ hồ hồ cảm giác được có người ở bên cạnh lau người cho mình, thế nhưng do quá mệt, cho nên không có cách nào mở to mắt ra nhìn.
Toi rồi, hai người làm chuyện này có phải là quá sớm hay không.
Vạn nhất Lương Quyết Thành thật sự thích thứ này, vậy thì sau này cô biết phải làm sao, mệt lắm đó nha…
Trong lúc ngủ mơ, Tiễn Ý Ý phát ra tiếng nức nở khổ sở.
Cô quá khó rồi.
Gần tối, Tiễn ý Ý rốt cuộc mới tỉnh ngủ.
Trên giường chỉ còn một mình cô.
Tiễn Ý Ý ôm chăn, phát hiện mình đã đổi sang bộ quần áo ngủ, trên tủ đầu giường có đặt một cốc nước ấm.
Vỏ chăn và nệm giường đều được đổi, trong không khí cũng không có hương vị kia.
Tiễn Ý Ý nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, một lát sau mới chậm rãi đứng lên.
“Dậy rồi sao.”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lương Quyết Thành một tay cầm di động xuất hiện ở trước mắt Tiễn Ý Ý.
Anh cũng đã thay bộ quần áo khác, lúc này cái áo phông ngắn tay kia căn bản không che được dấu răng Tiễn Ý Ý lưu lại trên cổ anh.
Tiễn Ý Ý vừa nhìn thấy, khuôn mặt liền đỏ ửng lên.
Không xong.
Không thể nhìn.
Tại sao con người lại có loại năng lực liên tưởng này chứ.
Sẽ xảy ra chuyện mất.
Lương Quyết Thành không nói gì, buông điện thoại tiến lại gần đây.
Anh đưa tay kéo chăn của Tiễn Ý Ý ra, đặ lên giường một cái bàn nhỏ.
“Ăn chút cơm đi, anh mới gọi người đưa tới.”
Đồ ăn rất thanh đạm, là cháo hải sản, còn thêm vài cái bánh bao.
Toàn bộ hành trình anh đều không nhìn thẳng vào Tiễn Ý Ý, đem bát đũa dọn xong, anh chậm rãi hỏi cô: “Muốn đi tắm không?”
Tiễn Ý Ý ăn cơm ở trên giường xong, lúc này đều không có động, không biết hiện tại thân thể mình đã là cái dạng gì.
Cô ôm mặt nhỏ giọng nói: “… Muốn.”
“Được.”
Lương Quyết Thành lên tiếng, tiến lại gần đây khom lưng ôm lấy Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý nhanh chóng ôm lấy cổ anh.
“Không phải bảo em đi tắm sao?!”
Giọng điệu Lương Quyết Thành mười phần chính trực: “Ừm, anh giúp em.”
Tiễn Ý Ý nghẹn họng nhìn trân trối: “…???”
Anh hào phóng như vậy?
Một lần tắm rửa này trôi qua trong mơ hồ, Lương Quyết Thành lại được hưởng phúc lợi.
Một lần nữa mở mắt ra, Tiễn Ý Ý phát hiện trời đã tối đen.
Cô tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.
Đây đều là những ngày hoang đường sau cuộc sống ấm no a.
Cả một ngày, Tiễn Ý Ý không có liên hệ gì với bên ngoài, không có nhìn thấy bạn bè của mình, cũng không có tâm tư đi lo lắng những cái khác.
Chờ cô rốt cuộc cũng nhớ tới cái điện thoại của mình thì nó đã bị chủ nhân vứt bỏ một ngày trời rồi, đã sớm tắt nguồn.
Tiễn Ý Ý cắm sạc khởi động lại máy, tim đập rộn lên.
Cô ở trong lòng đang nghĩ tới chuyện, nếu như Tô Á Na nhắn tin hỏi sao cô không đi ra ngoài, cô nên trả lời như thế nào đây?
Dì cả tới?*
*Ý là tới kì kinh nguyệt ấy.
Không được, cô vừa mới hết xong.
Hay là nói cô ăn hải sản nhiều nên đau bụng?
Ừm, lí do này được này.
Tiễn Ý Ý thấp thỏm mở điện thoại ra, kinh ngạc phát hiện, trên hộp thoại WeChat của cô và Tô Á Na vẫn dừng lại ở đoạn tin nhắn cô ấy trả lời lại cô vào tối hôm trước.
[Ừm, tớ cũng về nghỉ trước đây.]
Sau đó… liền không có sau đó?
Một ngày này, Tô Á Na không nhắn một tin nào cho cô, đến một cuộc điện thoại nhỡ cũng không có?
Thần kỳ như vậy sao?
Chẳng lẽ nói… họ biết?
Xấu hổ quá đi.
Tiễn Ý Ý nghĩ tới đây cũng cảm giác xấu hổ đến muốn bạo.
Rõ ràng là chuyện rất bình thường nhưng lại luôn khiến cho người ta tràn đầy ngượng ngùng, không tiện mở miệng, ở trước mặt người ngoài luôn có cảm giác xấu hổ.
Tiễn Ý Ý lăn qua lộn lại nhìn điện thoại di động, đích xác là không có cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc nào.
Kỳ quái.
Cô do dự thật lâu sau, không biết làm sao, sau khi đứng dậy thay quần áo liền đi ra phòng khách.
Trong phòng khách, Lương Quyết Thành còn đang nghịch máy tính.
Mấy ngày nay, anh có vẻ ham thích học tập.
Học được càng nhiều tri thức, trên thực tế càng có lợi.
“Na Na có gọi cho anh không?”
Tiễn Ý Ý hỏi.
Lương Quyết Thành gấp máy tính lại, lắc đầu.
“Họ không gọi.”
Dừng một chút, Lương Quyết Thành tiếp tục nói: “Anh biết chuyện xảy ra.”
Tiễn Ý Ý ngủ một ngày, còn anh từ sớm đã thức dậy đi an bài đám người kia.
Nhưng cũng không dùng được.
Lúc ấy Tô Á Na nói muốn cùng một người bạn ra ngoài chơi, Nhâm Kha cũng không thấy đâu, hai người này cũng đã biến mất cả ngày nay, không hề liên lạc được.
Mà Chu Tam với Tại Tiếu nói với hai đứa em gái kia, bảo hai tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đều đang trong giai đoạn tiến thêm một bước, không nên quấy rầy bọn họ. Cho nên bốn người kia một ngày này đều chạy đi mất tăm không thấy bóng dáng.
Nói cách khác, không ai biết Tiễn Ý Ý ở trong khách sạn ngủ nguyên một ngày.
Tiễn Ý Ý thở ra một hơi.
May quá, may quá.
Qua giữa trưa, Tiễn Ý Ý mới nhận được tin nhắn của Tô Á Na.
Cô ấy nói mình cùng bạn bè ra ngoài chơi quên mất thời gian, ngày mai sẽ trở về hội hợp sau.
Tiễn Ý Ý nói không cần, bảo cô ấy cứ chơi đùa thoải mái một chút, không cần vội.
Hiện tại mấy dấy vết trên cổ với cánh tay của cô còn chưa có mất đi đâu!
Lần này Tiễn Ý Ý chọn đi biển nên quần áo mang theo đại đa số đều là lộ vai, lộ lưng, hoặc là ngắn một chút, vô cùng thích hợp khi đi biển.
Nhưng hiện tại cô lại chẳng thể mặc bộ nào đi ra ngoài cả.
Lương Quyết Thành chắc chắn là họ hàng nhà cẩu, răng cũng tốt như thế, hại trên tay trên cổ cô toàn là dấu răng của anh.
Không đau, nhưng lại để lại dấu vết, khiến cho người ta vừa nhìn liền có thể thấy được rõ ràng.
Tiễn Ý Ý xoa xoa thuốc mỡ, muốn nhanh chóng xóa cái vết này đi, nói cách khác, từ giờ tới lúc nó biết mất cô chỉ có thể mặc áo cao cổ.
Giờ thì cô đã hiểu tại sao mấy cô gái kia lại mặc áo cao cổ rồi.
Tiễn Ý Ý cự tuyệt yêu cầu muốn giúp cô tắm ngày hôm nay của Lương Quyết Thành, nếu lại để anh giúp nữa, cả đời này cô cũng không thoát khỏi mấy cái áo cao cổ này.
Thời gian một ngày qua đi, dấu vết trên người rốt cuộc cũng nhạt dần, dùng kem nền che lên một chút cũng không thấy gì nữa.
Tiễn Ý Ý không hiểu sao lại có loại cảm giác có tật giật mình, nhất định phải chạy ra ngoài chơi một vòng, tỏ vẻ mình không phải là suốt ngày ở trong khách sạn làm chuyện hoang đường mà là thật sự đi chơi.
Cô rất thích mấy cái trò chơi mạo hiểm, đua moto trên biển đều là chuyện nhỏ, sau khi chơi một vòng, cô cùng Lương Quyết Thành lại đi lặn, sau đó đi chơi dù lượn.
Hai ngày này, Tiễn Ý Ý vẫn đắm chìm vào mấy trò chơi giải trí.
Ngày thứ ba, Tô Á Na rốt cuộc cũng gọi cho cô.
Cô ấy nói là cùng bạn mình đi tới thành phố bên cạnh, chơi hết hai ngày quên cả thời gian.
Lúc quay trở lại, Tô Á Na đã đổi một bộ quần áo khác.
Bộ quần áo này là bộ quần áo tràn ngập phong cách BF*, hoàn toàn không giống phong cách ăn mặc của Tô Á Na.
*Boy friend: Chắc là chỉ mấy bộ quần áo chất chất rộng rộng của mấy bọn con trai.
Đồng thời đi theo Tô Á Na trở về còn có Nhâm Kha.
Hắn cũng nghiêm trang nói là mình cùng bạn bè đi ra ngoài thành phố chơi.
Bốn người hội hợp xong, lại thêm một bốn người tới hội hợp nữa.
Chu Tam và Tại Tiếu mang theo hai cô em gái xinh đẹp về khách sạn.
Hai con hàng này mấy ngày nay đều đang cùng mấy tiểu tỷ tỷ bồi dưỡng tình cảm, hiện tại không dám nói là đã hẹn hò, thế nhưng ít nhất cũng là quan hệ mập mờ, cùng nhau chơi đùa.
Hai cô gái đó đầu tiên là quen biết với hai cô em gái kia, đều là người có gout thời trang xinh đẹp, chân lại dài, một người nói là học múa, một người lại là nghệ sĩ kéo violon.
Hai tiểu tỷ tỷ này cũng là vừa kết thúc kỳ thi đại học xong mới đi tới đây chơi, cùng hai cô em gái kia xem như là hợp tính, sau đó lại dẫn theo hai người anh trai kia cùng nhau chơi.
Không nghĩ đến trong đám người này còn có một Lương Quyết Thành, thời điểm nhìn thấy anh, hai cô gái này đều nhìn đến choáng váng.
Lúc chơi bóng chuyền ở trên biển, hai tiểu tỷ tỷ này nhất định muốn chung đội với Lương Quyết Thành, hai chị em thiếu chút nữa thì lật mặt với nhau khiến Chu Tam với Tại Tiếu ở bên ngoài sân đen cả mặt.
Mà Tiễn Ý Ý lại có chút khó chịu.
Cô ôm cánh tay, có chút tò mò, vì cái gì đã biết Lương Quyết Thành là bạn trai của người khác rồi mà hai cô gái này còn có thể quang minh chính đại biểu hiện lòng mơ ước đối với anh chứ?
May mà Lương Quyết Thành căn bản không cùng hai cô gái đó chơi, toàn bộ hành trình đều canh giữ ở bên người Tiễn Ý Ý, Tiễn Ý Ý có chút động tĩnh gì anh đều biết.
Quả là một người bạn trai tuyệt vời.
Hai tiểu tỷ tỷ xinh đẹp vừa hâm mộ lại ghen tị, tự cho là mình xinh đẹp hơn so với Tiễn Ý Ý, lại còn biết trang điểm, đều lắc lư ở trước mặt Lương Quyết Thành, cầm kem chống nắng muốn anh giúp mình bôi lên phía sau lưng.
Lương Quyết Thành không nhận, ngược lại chỉ chỉ cửa hàng tiện lợi cách đó không xa.
“Mấy cô tự thuê người giúp, một người nhiều nhất là 20 đồng.”
Sau đó lại nói: “Chúng ta không quen, đừng chiếm tiện nghi.”
Vừa quay đầu lại lấy kem chống nắng từ trong ví của Tiễn Ý Ý ra, cọ cọ cánh tay cô, biểu lộ nhất định mình phải bôi cho cô.
Tiễn Ý Ý: “…”
Được rồi.
Chu Tam với Tại Tiếu đen mặt nửa ngày, sau khi về khách sạn lại quyết định đi về trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, hai tiểu tỷ tỷ xinh đẹp kia tròng mắt đều muốn dính vào trên người Lương Quyết Thành. Cho dù biết anh là bạn trai của Tiễn Ý Ý vẫn cố gắng bám theo như vậy, khiến cho bọn họ không muốn nhìn thấy nữa., mặt khác, dù sao thì đó cũng là bạn gái họ quen được khi đi du lịch, cứ tử dỗ hai ngày đi.
Chu Tam với Tại Tiếu tính toán thời gian nghỉ, vội vàng đem người kéo đi tới nơi khác bồi dưỡng tình cảm, ít nhất cũng phải có một đối tượng yêu đương để cho đám bạn của bọn họ hâm mộ không thôi.
Tiễn Ý Ý một lòng một dạ muốn đi nhảy dù.
Lương Quyết Thành đối với loại trò chơi này cũng có hứng thú, hai người chuẩn bị ngày hôm sau đi nhảy dù, không lâu sau đó liền kết thúc hành trình nghỉ hè.
Ngày hôm sau, Tiễn Ý Ý gọi điện thoại cho ông nội, hỏi xem ông có muốn cô mua quà gì về không.
Thuận tiện mua cho cả tiểu thúc nữa.
Ông nội vui tươi hớn hở nói không cần, tiểu thúc cũng không cần, hắn đã sớm ra ngoài chơi rồi.
Tiễn Ý Ý thuận miệng hỏi một câu: “Tiểu thúc đi đâu vậy ạ?”
“Còn có thể đi đâu chứ, sa mạc đó.” Tiễn lão gia tử nói, “Hằng năm nó đều tới đó, cháu quên rồi sao?”
Tiễn Ý Ý mở to mắt.
Chờ đã, tại sao tiểu thúc vẫn đi sa mạc vậy?!
Không phải trước đó cô đã nói với chú ấy, lúc này không nên đi tới đó rồi hay sao?!
Bình luận